Chương 376: Bắt trộm (6)
Lời nói này mang tính chất dọa dẫm nói liều là nhiều, dù sao lúc này là trạng thái tạo phản có lý, ngược lại lý trí sẽ bị trấn áp.
Ở thôn Chu Gia, bọn họ có thể đối đầu với Trương Căn Phát và Trương Đức Phát bằng những ước định và mối quan hệ nhiều năm, nhưng đến công xã thì vô ích.
Vậy nên Chu Minh Dũ muốn cắt chức chủ nhiệm trị an suốt ngày cứ làm ầm ĩ như Trương Đức Phát ở trong thôn.
Trương Đức Phát mắng chửi: “Kẻ lỗ mãng kia, nói năng linh tinh, tôi cảnh cáo cậu, cậu như thế chắc chắn sẽ bị đánh đấy.”
Nhóm người Chu Bồi Cơ nhét một nắm cỏ vào miệng ông ta, ông ta chỉ ú ớ nói không rõ ràng.
Trương Kim Hoán suy nghĩ giây lát, nghiến răng: “Được.”
Chu Minh Dũ khen anh ta: “Anh còn giỏi hơn ba anh đấy, là người làm chuyện lớn, cắt chức Trương Đức Phát, đại đội chúng ta bỏ phiếu bầu một chủ nhiệm trị an mới.”
Trương Kim Hoán sững sờ, sao lại cảm thấy kẻ lỗ mãng đào hết cái hố này đến cái hố khác chờ mình nhảy vào, cắt chức Trương Đức Phát đã đủ tổn thất rồi, thế mà lại còn phải bầu một người mới ư?
Những cán bộ này trước giờ đều do ba anh ta quyết định, nói ai đảm nhận thì người đó đảm nhận, sao còn phải bầu nữa?
Chu Thành Chí và Chu Minh Quý hét to: “Tất nhiên là phải bầu rồi, nếu không thì ai biết có phải là lại để cho phần tử cặn bã như Trương Đức Phát đảm nhận?”
Trương Đức Phát ú ớ: Các người mới là phần tử cặn bã, cả nhà các người đều như thế, ông đây là tiên tiến, ông đây...
Trương Kim Hoán không làm chủ được nên đi tìm ba anh ta để bàn bạc.
Ngay sau đó, Trương Căn Phát cùng anh ta đi đến, cười nói: “Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, mọi người đừng có bực tức như thế, ngồi xuống chậm rãi nói chuyện với nhau, không có gì to tát hết, vẫn là phải mau chóng thu hoạch hoa màu.”
Chu Thành Chí cười khẩy: “Giờ lại bảo chúng tôi thu hoạch hoa màu rồi sao?”
Mẹ nó, cứ thu hoạch hoa màu là lại đến kiếm chuyện, hiện tại nói thu hoạch hoa màu, muộn rồi.
Trương Căn Phát cảm thấy nhục nhã nhưng tình thế lại mạnh hơn người khác, ông ta làm vẻ ra oai nhưng không ai nghe theo ông ta nên ông ta cảm thấy bực bội.
Những con lừa cứng đầu này, rồi sẽ có một ngày phải ra sức xử lý các người, để các người không bao giờ dám kiêu căng như thế nữa.
Cãi vã một hồi, bọn họ cũng không thể không đồng ý việc cách chức Trương Đức Phát và bầu chủ nhiệm trị an mới trong thôn.
Ông ta nói: “Chủ nhiệm trị an cũng không dễ bầu, tốt hơn hết chúng ta phải đi thu hoạch lúa màu rồi ngày mai hẵng nói, người ứng cử ở các đội tiên tiến ngày mốt bầu trong đại đội, có được không?”
Chu Minh Dũ nói: “Tôi thấy vẫn là tối nay các đội sản xuất bầu thôi, ngày mai còn phải thu hoạch hoa màu nữa, tối nay đại đội bỏ phiếu bầu.”
Chu Thành Chí và những người khác đồng ý với anh.
Trương Căn Phát nén giận trong lòng, ngoài mặt vẫn ở nụ cười: “Minh Dũ, cậu vẫn là đứa trẻ chưa hiểu chuyện, như thế quá là tắc trách rồi, không thể như thế được…”
“Có gì mà tắc trách chứ? Trong thời kỳ chống Nhật, ngày nào cũng có thể thay cán bộ được, sao chúng ta lại không được?” Người đang nói chính là Chu Thành Liêm.
Quần chúng hăm hở, Trương Căn Phát cũng chỉ đành nhận lời.
Chu Minh Dũ thấy đã đạt được mục đích, anh hỏi người tính điểm ở bên cạnh: “Anh ghi xong chưa?”
Bên kia Vương Lộ viết xoẹt xoẹt, chẳng mấy chốc đã viết xong vài điều, anh ta đưa đến: “Mọi người xem thử.”
Chu Minh Dũ giả vờ không biết hết chữ: “Anh đọc cho mọi người nghe đi.”
Vương Lộ đọc qua một lần, mọi người đều nghe rất rõ ràng, sau đó hai cha con Trương Căn Phát ký tên và lăn dấu vân tay.
Mặc dù Trương Kim Hoán có thể đại diện cho Trương Căn Phát thương lượng ở thôn Chu Gia nhưng không thể đại diện bí thư đại đội ở công xã có hiệu lực, tất nhiên Trương Căn Phát phải tự mình ký tên lăn dấu vân tay.
Cả hai cha con chỉ có thể nghiến răng làm theo, cuối cùng Trương Kim Hoán đưa tờ đơn đàm phán giấy trắng mực đen có ấn dấu vân tay đỏ cho Chu Minh Dũ, gần như là nghiến răng nghiến lợi nói: “Được chưa?”
Chu Minh Dũ gật đầu: “Được rồi! Tôi sẽ dẫn người tìm quặng sắt cho các người, đến lúc đó một cân quặng sắt một quả trứng gà, nhớ đến đổi đấy.”
“Còn phải đổi sao?” Trương Kim Hoán có cảm giác như lọt vào cái bẫy lớn.
Chu Minh Dũ nói: “Tất nhiên là phải đổi rồi, chẳng qua tôi chỉ giúp các người tìm quặng sắt thôi, dựa vào cái gì phải cho không? Điều kiện vừa rồi chính là điều kiện tìm quặng, điều kiện không đổi quặng sắt, chở về cho các người đã là không tệ rồi.”
Trương Căn Phát và những người khác đau nhức toàn thân khi bị anh gài bẫy, bọn họ thực sự muốn đào một cái hố để chôn anh hoặc biến anh thành người câm để anh tiếp tục làm một kẻ lỗ mãng.
Trương Kim Hoán thở dài: “Được!”