Chương 379: Bầu cử
Vào đúng lúc này, Chu Ngọc Trung nói: “Tôi chọn được người rồi.”
Vẻ mặt Chu Thành Lễ có chút bối rối, cười nói: “Các người đều cảm thấy tôi không được ư?”
Chu Thành Nhân nói: “Nghe trước đã.”
Vẻ mặt Chu Thành Lễ không nhịn được cười, Chu Thành Nghĩa nói: “Chủ nhiệm trị an này không phải là chuyện tốt, ông xem chúng ta cũng không có ai muốn đảm nhận, chúng tôi vì muốn tốt cho ông, đừng để đến lúc đó bị người khác ngáng chân không trấn áp được.”
Giờ Chu Thành Lễ mới cười: “Ừm, tôi biết rồi.”
Mọi người bảo Chu Ngọc Trung nói ra người ông ấy muốn tiến cử.
Chu Ngọc Trung nói: “Chu Thành Minh.”
Mọi người cùng ‘ồ’ lên một tiếng: “Là ông ta à, là người đội một à… ừm, đúng là vậy.”
Chu Thành Chí cũng nói: “Mặc dù không thuộc đội chúng ta nhưng cũng là người nhà, là quân nhân phục viên, tính cách ngay thẳng, được.”
Chu Thành Nghĩa và Chu Thành Nhân đều đồng ý, những người khác cũng không có ý kiến gì, cùng nhất trí thông qua.
Chu Thành Minh và Chu Thành Liêm đều là con của nhà bác cả Chu Thành Chí. Sau khi mẹ ruột của Chu Thành Minh qua đời, mấy năm sau bác cả lấy vợ kế rồi sinh ra Chu Thành Liêm.
Sau khi kết hôn vào năm hai mươi tuổi, Chu Thành Minh cũng ra riêng sống một mình.
Năm 1942, tổ chức chống Nhật sau lưng địch nửa động viên nửa trưng binh yêu cầu người dân tòng quân. Chu Thành Minh và Chu Minh Lượng anh cả của Chu Minh Dũ cũng tòng quân.
Khi quỷ Nhật Bản càn quét, trong nhà không còn gì để ăn uống, đứa con trai út mất vì bệnh tật, vợ ông ta đã bị giết hại khi ra ngoài tìm thức ăn, con gái được ông nội và bà nội sau nuôi khôn lớn cho đến ngày lấy chồng.
Ba năm sau, Chu Minh Lượng hy sinh. Chu Thành Minh cũng bị thương nên giải ngũ về nhà làm ruộng, người nhà giới thiệu cho ông ta một người vợ nhưng ông ta không chịu.
Hiện tại, ông ta cũng là một người ăn no, cả nhà không sợ đói.
Chu Thành Minh có tính cách hướng nội, không thích giao thiệp với người khác, cho dù không thực sự thân thiết với các anh em trong nhà nhưng ông ta là người ngay thẳng, chưa bao giờ lợi dụng đội, cho dù mất một cánh tay cũng giành được điểm công tác nuôi sống bản thân mà không chịu cứu tế, người trong thôn cho dù là đội nào cũng kính nể ông ta.
Chu Thành Lễ nói: “Ông ta bị thương ở cánh tay, sợ là không đảm nhiệm được.”
Chu Thành Tín nói: “Lại không cần đánh trận, sao không làm được?”
Chu Thành Lễ thay đổi sắc mặt, ông ta muốn phản bác nhưng lại nghe Chu Thành Chí nói: “Cứ như thế đi, tôi đi nói với Minh Quý.”
Lúc này cũng đã gần nửa đêm, đội trưởng ra lệnh những người khác tản ra ai về nhà nấy ngủ.
...
Chu Minh Dũ về đến nhà thì Mạc Như và Trương Thúy Hoa đã ngủ rồi, cánh cửa bị khóa bằng dây xích từ bên trong, anh dùng chìa khóa mở cửa từ bên ngoài.
Anh cũng không bật diêm mà chỉ dùng tay chân mò mẫm trong đêm tối và trèo lên giường, sợ làm ồn Mạc Như đang nằm ở mép giường.
Anh đưa tay lần mò, sờ không thấy con gái đâu… Đây lại đến phòng dành riêng cho trẻ sơ sinh rồi sao?
Vào ngày thứ hai khi những con gà gáy, Chu Minh Dũ mở mắt nhìn thấy một đứa bé bụ bẫm tay chân duỗi thẳng đang nằm giữa anh và Mạc Như.
Vợ anh ngày nào cũng ăn cháo kê trứng gà, canh rau cải thịt heo. Chu Thất Thất bú vào cũng không nôn ra ngoài, hệ tiêu hóa cũng rất tốt, chưa bao giờ đi ngoài, không lãng phí chút dinh dưỡng nào.
Nhìn kìa, chỉ trong vòng nửa tháng đã thay đổi rất nhiều, không còn là một ông già nhỏ khô nẻ vừa gầy gò vừa nhăn nheo mà đã trở thành một viên tròn trịa mềm mại và trắng trẻo.
Thực sự giống như quả trứng gà đã được bóc vỏ.
Anh nhìn rồi tự cười ngây dại ở bên cạnh, sao con gái lại xinh như thế, đúng là một đứa trẻ xinh đẹp.
Hiện tại, Mạc Như đã có tuyệt chiêu dỗ con, chất lượng giấc ngủ tuyệt vời, ban đêm ngủ rất ngon, giờ cũng thức giấc rồi, cô mở mắt nhìn và nói: “Anh Út Năm! Phải đi thu hoạch cao lương rồi sao?”
Chu Minh Dũ cười: “Lát nữa, Mạc Như em xem, sao con gái chúng ta lại xinh xắn như thế?”
Mạc Như: “...Anh không thấy con bé hơi mũm mĩm à?”
Lúc này thiếu ăn thiếu mặc, trẻ con thường khô, gầy và bẩn, không bị bệnh mẩn ngứa thì cũng là bệnh chàm sữa, nhưng cô bé lại có làn da trắng trẻo, tròn trịa thậm chí còn không có một nốt mụn đỏ nhỏ trên da, quả thật có cảm giác giai cấp tư sản trà trộn vào trại tị nạn.
Chu Minh Dũ hôn ‘chụt chụt’ lên bàn chân nhỏ bé của con gái: “Mũm mĩm chút mới đẹp, gầy quá thì trông đáng thương lắm.”
Hai người nói cười với nhau vài câu, Chu Minh Dũ nói nhỏ với Mạc Như về chuyện tối qua.
Mạc Như vừa nghe thấy có thể ra ngoài đào đá thì vui mừng ngồi dậy: “Hay là giờ chúng ta đi đi.”
Chu Minh Dũ: “...Chúng ta không gấp, gần tối rồi hãy đi. Em nằm đó nghỉ lát, anh đi nấu ăn.”