Chương 380: Bầu cử(2)
Lúc này Trương Thúy Hoa cũng đã thức giấc, bà chào hỏi bọn họ một tiếng rồi đi làm bánh ngô hấp mới mang đến nhà ăn.
Vừa cắt chức chủ nhiệm trị an, Chu Minh Dũ nhóm lửa cũng không có ai đến bô bô. Anh nấu cháo, canh rau trứng gà, cuối cùng là giặt giũ cho con, sau đó cùng Mạc Như ăn sáng rồi tạm biệt để đi làm.
Vừa ra khỏi cửa thì có cảm giác có người đi theo anh, anh quay đầu nhìn thấy đó là một người lạ.
Anh cũng không khách sáo, quay đầu lại nhìn người kia và cười: “Người anh em, lạc đường à?”
Người kia lập tức để lộ thân phận: “Đồng hương, chúng tôi là đại đội công xã dân bình.”
Chu Minh Dũ lập tức biết là người được công xã cử đi điều tra vụ án mất nồi, không ngờ hiệu quả lại nhanh như thế nhưng nhất định sẽ không thu được kết quả gì.
Anh cười, trò chuyện một lúc, người kia không thấy anh có điểm gì đáng nghi nên để anh đi.
Công xã tổng cộng có bốn người đi xuống, bọn họ cắm điểm ở thôn Chu gia để điều tra vụ chiếc nồi sắt bị mất. Bốn người họ kiểm tra trong thôn trước, tất nhiên là họ không tìm thấy gì, sau đó họ thay đổi sách lược của mình, đi đến các thôn gần đó để điều tra cẩn thận, tập trung hỏi xem có chuyện gì kỳ lạ xảy ra hay không.
Chu Minh Dũ phát hiện một tên tay sai của Trương Kim Lạc cũng lén lút theo dõi anh, anh vừa suy nghĩ đã hiểu ra đang có chuyện gì, có lẽ là quan sát anh đi đâu tìm quặng sắt.
Anh cũng không vạch trần mà đi tìm Chu Thành Liêm.
Ban đầu Chu Thành Liêm không lạnh cũng không nóng, vừa nghe thấy cần giúp đỡ đã lập tức hỏi có chuyện gì.
Chu Minh Dũ cười thầm trong lòng, anh kéo anh ta tránh né ánh mắt tò mò của tên tay sai: “Này chú, chẳng phải tôi đã nhận lời của Trương Kim Hoán giúp bọn họ tìm quặng sắt hay sao, một mình tôi không được, chú phải giúp tôi.”
Chu Thành Liêm gật đầu: “Được!”
Chu Minh Dũ bảo anh ta mượn xe chở đất kéo về hướng đông, cứ nhìn thấy đá thì nhặt, nếu có một đống đá toàn là đá mà không thể nào làm ruộng thì càng tốt.
Chu Thành Liêm nghi ngờ nói: “Những thứ đó là quặng đá ư?”
Chu Minh Dũ nói nhỏ: “Chú em! Chúng ta nói phải thì là phải, nhưng đừng để lộ tẩy là được.” Nói xong, anh bắt đầu cười.
Chu Thành Liêm thấy anh nở nụ cười xấu xa, anh ta cảm thấy Hồng Lí Tử xấu xa chẳng thay đổi gì, đây là đang trêu chọc bí thư đại đội rồi.
Mặc dù hậu quả có thể rất nghiêm trọng nhưng bọn họ từ nhỏ đã nghịch ngợm chuyện gì cũng làm, cũng chưa bao giờ suy nghĩ đến hậu quả.
Chu Thành Liêm nở một nụ cười: “Được!” Anh ta đi về hướng đông thì chắc chắn Hồng Lí Tử sẽ đi về hướng tây.
Chu Minh Dũ vỗ vai anh ta: “Người anh em, trông cậy cả vào chú đấy.”
Sắp xếp xong chỗ Chu Thành Liêm, anh lại đi nhờ anh tư của mình, nhờ anh ta đi đến phía nam nhặt đá.
Tên tay sai kia lập tức đi báo cho Trương Kim Lạc biết.
Trương Kim Lạc vỗ vào đùi: “Kẻ lỗ mãng muốn lừa gạt chúng ta, anh ta hoàn toàn không có quặng sắt, chỉ nhặt đại viên đá để gom đủ số lượng.”
Triệu Hỷ Đông nói: “Chúng ta đợi anh ta tìm đá quay về sẽ vạch trần anh ta, đảm bảo anh ta không ăn nổi mà chỉ đi vòng.”
Trương Kim Lạc đắc ý nói: “Đúng thế, hiện tại chúng ta giả vờ không biết, đợi anh ta làm xong việc quay về sẽ xử lý thật mạnh, một cái tát chết anh ta.”
...
Trời gần tối, đại đội tổ chức đại hội toàn bộ các xã viên, bầu cử chủ nhiệm trị an mới.
Mặc dù quy định mỗi đội chọn một ứng cử viên, sau đó toàn bộ đại đội bỏ phiếu, tất nhiên trên thực tế là mấy đội trưởng và phần tử tiên tiến quyết định.
Đến cuối cùng là cuộc đấu của hai người.
Trương Căn Phát đứng đầu đội ba đội bốn chọn ra Triệu Hỷ Đường, đội một đội hai chọn ra Chu Thành Minh.
Trương Căn Phát và những người khác hoàn toàn không ngờ rằng đội hai lại không chọn đội mình mà lại chọn đội một, dù sao mối quan hệ giữa Chu Thành Minh và đội một cũng không tốt mấy, mối quan hệ với đội ba đội bốn cũng không xấu.
Dù sao nếu là anh em Chu Minh Nguyên và những người khác làm chủ nhiệm trị an thì ông ta nhất định sẽ ra sức phản đối, nhưng nếu là Chu Thành Minh thì ông ta sẽ không phản đối.
Thứ nhất, Chu Thành Minh là quân nhân phục viên, vốn dĩ là cần quan tâm, không có lý do phản đối.
Thứ hai, Chu Thành Minh, Chu Thành Chí và những người khác lại không thân với nhau, đối với ông ta cũng không xấu nên Trương Căn Phát cảm thấy không cần phản đối.
Tất nhiên để Triệu Hỷ Đường đảm nhiệm thì càng tốt hơn bởi vì Triệu Hỷ Đường chỉ là một con rối mà thôi.
Không ghi tên bỏ phiếu, vứt đậu đỏ đậu xanh, cuối cùng Chu Thành Minh trúng cử với hơn hai phần ba số phiếu bầu.
Phần tử cốt cán của đội ba đội bốn cũng có không ít người âm thầm bầu cho Chu Thành Minh, điều này khiến cho Trương Căn Phát khó chịu đến xanh mặt rồi.
…