Chương 381: Bầu cử(3)
Nửa đêm hôm qua, Chu Thành Chí và Chu Minh Quý thương lượng xong rồi. Sáng sớm hôm nay, Chu Minh Quý đến tìm Chu Thành Minh, ban đầu Chu Thành Minh không thấy vui nhưng nghe nói đây là nhiệm vụ quang vinh của quân nhân phục viên, được sự phó thác của Đảng và nhân dân nên ông ta cũng nhận lời rồi.
Hiện tại Trương Căn Phát bảo ông ta phát biểu vài câu.
Chu Thành Minh đứng dậy, phủi bộ quân phục cũ miếng vá xếp chồng miếng vá, nghẹn ngào một lúc, nói: “Nếu ai dám ức hiếp thôn Chu gia chúng ta thì Chu Thành Minh sẽ là người đầu tiên không tha thứ.”
Trương Căn Phát vừa định chỉ bảo chủ nhiệm trị an là phụ trách quản lý xã viên, bất cứ ai đầu cơ tích trữ hoặc vi phạm chính sách sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Không đợi ông ta nói, Chu Thành Chí dẫn người vỗ tay: “Chủ nhiệm trị an nói hay lắm, chính là phải bảo vệ xã viên.”
Trương Căn Phát không hài lòng nói: “Là đại đội Tiên Phong.”
Cái gì mà thôn Chu gia.
Kết thúc bỏ phiếu bầu cử, Chu Thành Chí cũng không làm chậm trễ thời gian: “Chúng ta tiếp tục đi thu hoạch hoa màu, tranh thủ thời gian thôi.”
Chu Thành Chí dẫn đầu, lốp bốp một lúc, trên sân vắng đi hơn một nửa.
...
Ăn xong cơm tối, nhân lức đại đội đang họp, Chu Minh Dũ kéo Mạc Như đi đào đá.
Anh nói trước với Trương Thúy Hoa một tiếng, sợ là bà không đồng ý rồi chuẩn bị nhiều lý do từ chối, nhưng Trương Thúy Hoa cũng không hỏi gì mà chỉ nói biết rồi.
Chu Minh Dũ: ... Tình hình này sao giống như thực sự biết chút gì đó?
Anh cười nói: “Mẹ! Bọn con ra ngoài đây, mẹ vào nhà ngủ đi, đừng có chờ ở đây.”
Trương Thúy Hoa nói: “Các con không ở nhà, nhà không có ai thì sao mà được nên tất nhiên mẹ phải trông chừng rồi.”
Chu Minh Dũ cứ tưởng bà không yên tâm về con cái, nói: “Mẹ! Ban đêm Thất Thất khóc muốn bú sữa, bọn con phải ẵm nó theo.”
Trương Thúy Hoa bĩu môi, ai thèm trông con cho hai đứa, con bé mà khóc cả thôn đều có thể nghe thấy.
Bà nói: “Được rồi! Hai đứa thích làm gì thì làm.” Bà lấy ra một chiếc mũ bông đưa cho Mạc Như: “Ban đêm trời lạnh, đội mũ này vào.”
Mạc Như đã mặc áo bông và quần bông của Chu Minh Dũ rồi, giờ lại đội thêm chiếc mũ bông, thực sự rất giống một con gấu.
Cô cũng không từ chối, cười nói: “Con cảm ơn mẹ.”
Trương Thúy Hoa muốn nói gì đó nhưng rồi cuối cùng bà cũng không nói gì, chỉ xua tay: “Đi đi, mẹ ở nhà trông chừng.”
Có Trương Thúy Hoa trấn giữ, hai người cũng yên tâm lên đường rồi.
Lần này, hai người vẫn đi đến quặng đá bỏ hoang ở thôn Tống gia để đào đá.
Chu Minh Dũ đã thăm dò từ lâu, đi đến vị trí thăm dò, anh trực tiếp kéo Mạc Như đến.
Bước xuống xe, Chu Minh Dũ nói: “Có cần ẵm con gái ra không?”
Mạc Như cười nói: “Không cần đâu, con bé đang ngủ trong phòng.”
Mạc Như đi đến trực tiếp nhặt đá.
Sau khi sinh xong em bé, năng lực không gian của cô càng mạnh hơn, lần này cô trực tiếp nhặt được tảng đá giống như cái mâm xay lớn.
Mạc Như: ...
“Anh Út Năm! Có phải là to quá không, phải đập vỡ nó.”
Nhưng bọn họ không có thuốc nổ, điều này thực sự có một chút khó khăn.
Chu Minh Dũ nói: “Chúng ta nhặt trước là được, để đó tính sau.”
Mạc Như liên tiếp nhặt được mấy tảng đá lớn, mỗi một tảng đá đều nặng mấy tấn.
Cô nói: “Anh Út Năm! Tảng đá cuối cùng này khác với mấy tảng đá trước đó.” Cô dùng ý thức quét hình ảnh, viên đá làn này phát màu đỏ và màu đen, lần trước chỉ toàn phát màu trắng.
Chu Minh Dũ cầm đèn bão lên: “Để anh xem thế nào.”
Mạc Như: “Cẩn thận cái hố lớn.”
Nơi bị cô lấy đá đi biến thành mấy cái hố lớn.
Trời quá tối, đèn bão chiếu sáng có hạn, Chu Minh Dũ cũng không nhìn rõ.
Mạc Như nói: “Em lấy cho anh một viên nhỏ.”
Nghĩ như vậy, cô điều khiển những tảng đá lớn trong không gian va chạm vào nhau, kết quả là hai tảng đá lớn thực sự bị chia năm xẻ bảy.
Ồ!
Còn có thể làm như thế nữa.
Cô vui vẻ lấy ra một viên đá to bằng nắm tay đưa cho anh: “Đây này.”
Chu Minh Dũ cầm lấy chiếu vào: “Đúng là không giống, chẳng lẽ thực sự là quặng sắt sao?”
Mạc Như cười nói: “Chúng ta có thể bắt gặp thì sao?”
Đôi khi bởi vì địa hình phức tạp, các loại quặng sắt xen kẽ che lấp, đào được một viên lại lòi ra một viên khác.
Thậm chí còn có quặng sắt và quặng than xen kẽ nhau.
Mạc Như hăng hái, cô bảo Chu Minh Dũ thử ở phía sau, lần này lại liên tiếp đào được mấy viên lớn thì cô cảm thấy một phía đường hầm lung lay sắp sập.
“Anh Út Năm! Chạy mau đi.”
Cô kéo Chu Minh Dũ chạy ra xa, phía sau vang lên tiếng loảng xoảng không dứt, không ngờ đường hầm kia đã sập rồi.
Chu Minh Dũ toát cả mồ hôi lạnh, anh vội nhìn Mạc Như: “Em có bị thương không?”
Mạc Như lắc đầu: “Không sao, có lẽ là em… chưa có kinh nghiệm, trực tiếp rút bên dưới nên bên trên sập xuống.”