Chương 382: Bầu cử(4)
Mồ hơi rơi lã chã.
Lần này đào cũng nhiều đá rồi, mấy viên cuối cùng còn phát màu đỏ màu đen còn có màu vàng nữa, không phải là loại đá phát màu trắng.
Cũng có thể thực sự là quặng sắt cũng không biết chừng?
Ngày mai tìm Cao Dư Phi mượn nam châm hút thử xem.
Không gian đầy ắp rồi, cả hai đi về nhà.
Lúc này trăng cũng đã ló dạng, hai người cũng không thắp đèn bão mà chỉ đi dưới ánh trăng, dù sao nơi nào có nước cũng sáng nên rất dễ đi, không đến mức rơi xuống sông.
Bọn họ vừa về đến nhà, Trương Thúy Hoa ngồi dậy, hỏi qua cửa sổ: “Về rồi à.”
Chu Minh Dũ đáp lại một tiếng: “Mẹ mau ngủ đi.”
Trương Thúy Hoa: Hai đứa kỳ quặc như thế mẹ ngủ được mới lạ.
Bà nói: “Muộn rồi, thu hoạch hoa màu cũng đã về từ sớm rồi, mấy đứa mau đi ngủ đi.” Bà cũng không bước xuống giường nhìn, dù sao bình an về nhà là tốt rồi.
Mạc Như mau chóng để một đống đá ở bên ngoài, mấy viên đá khác to quá tạm thời để bên trong không gian.
Rửa mặt xong, cả hai lên giường ngủ.
Mạc Như phát hiện ra chức năng mới trong không gian, cô kích động không ngủ được, muốn nghiên cứu cùng Chu Minh Dũ, nhưng rồi lại nghĩ anh bận cả ngày cũng mệt rồi hay là để anh mau chóng đi ngủ. Quả nhiên, chẳng mấy chốc hơi thở của Chu Minh Dũ trở nên đều đặn và kéo dài, anh đã chìm vào giấc mơ rồi.
Mạc Như nghiên cứu chức năng mới của không gian.
Trước đây, cô chủ yếu nghiên cứu chức năng thu nhận của không gian, tay chạm vào vật nặng có thể thu vào trong, cũng có thể thu côn trùng qua không khí, sau khi thu vào trong cũng có thể dùng ý thức tiến hành để phân loại và di chuyển những vật đó, những vật phẩm vào trong không gian dường như mất đi trọng lượng bên ngoài thế giới.
Hiện tại cô phát hiện thực ra chúng chẳng những có thể mất đi trọng lượng, thậm chí có thể mất đi những đặc tính khác.
Chẳng hạn, cô muốn thử phân giải viên đá, cô gắng tập trung tinh thần phân giải viên đá to như quả dưa hấu thành mấy viên to bằng nắm tay.
Sau khi thử qua vài lần thấy không dễ dàng, tuy có thể kiểm soát sự va chạm của hai viên đá lớn nhưng rất khó để xử lý chúng ra khỏi không khí bằng sức mạnh ý thức.
Việc này vừa khó lại vừa mệt so với việc thu sâu bọ có hại trong phạm vị một thước bởi vì hiện tại hoàn toàn không làm được.
Xem ra hiện tại chỉ có thể kiểm soát vật phẩm bằng những động tác đơn giản thô bạo, phức tạp hơn chút thì chưa được.
Nhưng như vậy cũng đủ rồi, dù sao trước kia cô chỉ có thể kiểm soát dịch chuyển đồ vật, hoàn toàn không thể thêm lực đập, nhưng hiện tại lại có thể khiến hai tảng đá lớn va chạm đến mức chia năm xẻ bảy.
Ngày mai, đặt vào chuồng lợn trực tiếp làm một bức tường.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Thúy Hoa thức dậy, bà đi ra ngoài nhìn thấy những viên đá chất đống như ngọn núi nhỏ ở phía đông, bà giật mình suýt nữa đã ngồi bệt xuống đất.
Ôi mẹ ơi, ba biết tối qua Hồng Lí Tử đi kéo đá một chuyến, nhưng sao lại kéo về nhiều như thế?
Ít nhất phải bốn năm chuyến.
Bà nghe thấy Chu Minh Dũ đã bước xuống đất, nói: “Hồng Lí Tử! Tối qua con đi kéo mấy chuyến thế?”
Chu Minh Dũ lập tức nói: “Dạ! Con dùng cuốc đào đất trước, rồi sau đó kéo mấy chuyến là nhẹ nhàng rồi.”
Trương Thúy Hoa gật đầu, bà bỏ đi không nói gì, trên đường đi bà gặp vài người đang đi về hướng này, bà đặc biệt nói với người ta vài câu, tiện thể tuyên truyền chuyện Hồng Lí Tử kéo quặng đá suốt đêm để giải quyết khó khăn của đại đội.
Vậy nên người ta không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy một đống đá vô cớ nhiều lên, dù sao Hồng Lí Tử ra sức quần quật một đêm thực sự có khả năng kéo nhiều như thế, chỉ là không biết chiếc xe kia tổn thất đến mức nào.
Chu Minh Dũ đi vệ sinh về, anh liếc nhìn đống đá kia, trong lòng chợt trào dâng niềm vui mừng khôn xiết, trực tiếp nhảy ra khỏi hàng rào loay hoay với đống đá kia nhìn tới nhìn lui rồi cười ngây dại.
Đây đúng là quặng sắt.
Dù sao anhs cũng là chuyên ngành kỹ thuật xây dựng dân dụng, sau này vẫn luôn làm việc trong bộ phận xây dựng thành phố, trong công việc cũng biết giao thiệp với các bộ phận.
Về quặng sắt, anh cũng biết một ít.
Nhất là loại đá lớn với những đặc điểm rõ ràng thực sự rất dễ nhận ra.
Hai viên đá hôm trước Cao Dư Phi dùng nam châm thử chính là Magnetite, không biết là Mạc Như nhặt được ở đâu.
Trước mắt rõ ràng là Hematite và Magnetite, hãy nhìn vào hoa văn màu đỏ sẫm, còn có viên đá đen bằng sắt.
Có một viên đá lớn thậm chí có hoa văn màu đen đỏ đan xen, cũng khá đẹp.
“Vợ, vợ ơi, chúng ta phát tài rồi.” Anh lao ra ngoài cửa sổ báo tin vui cho Mạc Như.
Mạc Như vừa nghe cũng ngồi dậy hỏi chuyện tốt gì.
Chu Minh Dũ bèn nói chuyện ở mỏ sắt cho cô nghe, nhỏ tiếng nói: “Mạc Như, có thể em thực sự đã phát hiện ra một mỏ sắt lớn, đây là thành tích giỏi làm, nên đưa em vào tạp chí huyện, đây là mỏ sắt đầu tiên của huyện chúng ta đó.