Chương 386: Phát hiện lớn(4)
Chu Thành Liêm ngay lập tức hơi căng thẳng, nhìn về phía Chu Minh Dũ.
Chu Minh Dũ nói: “Vậy các người có đổi không, không đổi thì thôi đó.”
Không chờ Trương Kim Hoán nói gì, Trương Kim Lạc đã nhoi nhoi đòi trói Chu Minh Dũ lại đưa về công ã, Trương Đức Phát đưa người chạy qua, “Trói lại!”
Thấy bọn họ làm thạt, Chu Thành Liêm cầm một cục đá, “Đánh nhau phải không, chúng tôi thích đánh nhau nhất đó, lâu ngày rồi không hoạt động gân cốt một chút.”
Anh ta giơ tay lên, viên đá đó đập về phía Trương Đức Phát.
Làm Trương Đức Phát la lên một tiếng rồi lùi về sau, “Bạch” một tiếng, viên đá đó đập một cái hố dưới chân anh ta.
Mặt Trương Đức Phát trắng toát, trời mẹ nó, thằng ngốc lớn này còn ngốc hơn thằng ngốc nhỏ.
Trương Kim Lạc kéo Trương Kim Hoán cứ nói mãi, đều là đồ giả, không phải khoáng thạch sắt thật, muốn trói Chu Minh Dũ và Chu Thành Liêm lên công xã báo án.
Vừa ngay lúc này, Cao Dư Phi và vài kỹ thuật viên của công xã cùng chạy đến, “Làm cái gì, các người muốn làm gì đó!”
Trương Kim Lạc vừa thấy là cán bộ của công xã, ngay lập tức la hét nói: “Các người đến vừa đúng lúc, Chu Minh Dũ phá hoại bước tiến lớn, lấy đá lừa đảo.”
“Không biết thì cút qua một bên!” Cao Dư Phi đẩy anh ta ra, nói với hai kỹ thuật viên còn lại: “Nào, xem thử có phải không, nhiều như vậy đó, chắc chắn là một mỏ sắt lớn.”
Hai kỹ thuật viên này cũng nửa vời, lấy khoáng sắt trước đó ra đối chiếu, nhưng cũng nhận định đây chính là khoáng thạch sắt.
Bọn họ là Liễu Hồng Kỳ cử đến xem thử, khảo sát trước mỏ khoáng lớn đến mức nào, đến lúc đó chào mừng kỹ thuật viên được đảng ủy thành phố và đảng ủy huyện cử đến, sau khi khai thác là có thể bước vào thành lập mỏ sắt Hồng Kỳ huyện Cao Tấn!
Trương Kim Lạc nhìn bọn họ, thắc mắc nói: “Đúng thật là mỏ sắt sao?”
Chu Minh Dũ cười cười, “Tôi nói cậu người ngu thì học hành nhiều vào, không học thì im miệng đừng cứ làm mất mặt mình, đúng thật là mặt mũi của đại đội chúng ta đều bị cậu làm mất hết rồi.”
Trương Kim Lạc ngay lập tức mặt mày tím tái, giận đến mức tóc dựng đứng cả lên.
Cao Dư Phi giới thiệu Chu Minh Dũ và Chu Thành Liêm với kỹ thuật viên, “Chính là hai thành viên này phát hiện, Chu Minh Dũ là học sinh của lớp học chữ của chúng tôi, học tập tiến bộ thần tốc, vài tiết học là học được nhiều chữ lắm, có thể đọc báo được rồi.”
Hai kỹ thuật viên kia cũng cảm thấy rất thần kỳ, không nhịn được hỏi Chu Minh Dũ thêm vài vấn đề, biết được anh ấy lại còn lấy được hộp đồng từ cửa hàng bách hóa đưa đội sản xuất sáng lập xưởng làm giấy, càng bất ngờ vô cùng.
Bọn họ liên tục nói: “Đúng thật là chàng trai giỏi giang, chờ sự biểu dương của đảng ủy huyện và công xã đi!”
Câu nói này làm mấy người Chu Thành Liêm cười hết mức, ngược lại làm Trương Kim Lạc giận bắn người.
Xem thời gian một chút, Cao Dư Phi nói: “Chúng ta ăn cơm trước, sau khi ăn cơm kêu bọn họ mau đưa chúng ta đến khảo sát thực địa ở mỏ đá, phải cử người trấn gĩ, tránh có người khai thác bậy.”
Hai kỹ thuật viên cũng đồng ý.
Trương Kim Lạc còn muốn nói gì đó, Trương Kim Hoán liếc anh ta không cái, “Suýt nữa lại hỏng chuyện lớn.”
Trương Kim Lạc không phục, những cũng không dám nói gì chỉ có thể đi theo.
Trương Đức Phát bị cướp mất việc bảo vệ chủ nhiệm nhảy lên nhảy xuống muốn lấy lại công việc, tiếc là không tìm được cơ hội, gấp đến mức anh ta đỏ cả mắt thở dài với Trương Kim Hoán, Trương Kim Hoán cũng không quan tâm anh ta.
Trương Kim Hoán kêu người mau cân nặng, bổ sung lại trọng lượng của đống nồi sắt kia.
Sau khi bọn họ kéo đi còn dư một đống, Chu Minh Dũ cảm thấy dùng để xây chuồng heo đủ rồi.
Chờ sau khi Trương Kim Hoán đi rồi, Chu Thành Liêm nói: “Cá chép đỏ, mỏ sắt này thực sự là em đào ra được ở bên Tống Gia Trang sao?” Xe đá lớn như vậy, đào bằng tay không nhẹ nhàng chút nào, 5 lao động còn được, con cá chép đỏ đúng là ngốc nghếch.
Chu Minh Dũ gật gật đầu, giả vờ giả vịt xoa vai và tay, “Trời ơi anh ơi, anh không biết suýt nữa em mệt nằm luôn, hai cái vai này như bị phế vậy, kéo đống đá đó tốn sức lắm đó, hằn xe sâu lắm.”
Dưới quên đều là đường đất, trời mưa đi xe mặt đất sẽ có hằn xe rất sâu, sau khi khô sẽ trở thành từng cái rảnh, lúc này anh ấy nói là anh ấy đè ra, người ta cũng không nghi ngờ.
Chu Thành Liêm nói: “Cá chép đỏ, em thực sự là lớn khôn rồi, làm được như việc như vậy.”
Chu Minh Dũ đắc ý nói: “Không phải là có vợ tốt sao.”
Chu Thành Liêm tưởng rằng anh ấy lại bắt đầu nói bậy, cũng không để tâm.
Các người dân trong làng nói cho nhau nghe, thông tin Chu Minh Dũ đào được mỏ sắt không chân mà chạy, người ở các thôn ngoài đều đến đổi khoáng sắt.
Bởi vì công xã không có hủy bỏ lệnh thu mua khoáng sắt từ trong nhà thành viên, vậy nên đại đội bọn họ thu nồi như cũ, nhất là mấy thôn Phạm Mộc Tượng.