Chương 388: Chu Tịch(2)
Đương nhiên, bọn họ đều không có công cụ, đều giao lên rèn gang hết rồi.
Hai kỹ thuật viên bèn chỉ hủy thành viên dùng các công cụ như cuốc đào hồ gần đó, muốn dự đoán sơ bộ xem mỏ đá này có thể bự đến mức nào.
Chiều tối lúc mặt trời sắp xuống núi, đội khảo sát trong huyện cũng đạp xe đạp đến nơi rồi.
Công xã Hồng Kỳ không có điện thoại và điện báo, có việc chỉ có thể cử người đạp xe đạp vào trong huyện, đường đất năm mươi lý, làm sao cũng phải 2 tiếng đồng hồ. Trong huyện lại họp, tổ chức đội khảo sát, lúc này chạy qua đã là cực kỳ nhanh rồi.
Hơn nữa bọn họ còn mang theo công cụ khảo sát nặng nề.
Mấy người Cao Dư Phi nhìn thấy đội khảo sát trong huyện đến rồi, một đám người vội đón lấy.
Chu Minh Dũ vừa nhìn thấy có người quen, gọi Chu Thành Liêm qua, nhưng lại bị Trương Kim Hoán đẩy ra.
Trương Kim Hoán đón lấy, cười nói: “Các đồng chí của đội khảo sát đi đường xa đến vất vả rồi, đại đội tiên phong chúng tôi chào mừng quý vị.”
Anh ta nhìn thấy một cán bộ trẻ tuổi đi về phía mình, bèn dang hai tay ra đón, ai ngờ thanh niên đó lại lướt qua bên cạnh anh ta, cười nói: “Đồng chí Chu Minh Dũ lâu quá không gặp.”
Trương Kim Hoán tối sầm mặt lại, lúc muốn chào hỏi với các thành viên khác của đội khảo sát, người ta đã bị mấy người kỹ thuật viên cao bao vây, ngược lại anh ta không chen vào được.
Chu Minh Dũ bắt tay với Khưu Vân, “Giám đốc Khưu, sao anh cũng đến rồi?”
Không phải là khảo sát mỏ đá sao? Còn có liên quan đến cửa hàng bách hóa?
Khưu Vân cười nói: “Tôi đi theo các đồng chí của đội khảo sát đến khảo sát một chút tình hình xưởng làm giấy của chúng ta.”
Như vậy mới đúng chứ.
Chu Minh Dũ lại giới thiệu Chu Thành Liêm cho ông ấy, “Cũng không sớm nữa, giám đốc Khưu muốn ở đây xem mỏ đá hay là về ăn cơm trước?”
Khưu Vân nói: “Tôi không hiểu biết về mỏ đá, thôi thì chúng ta ăn cơm trước, sau đó đến xưởng làm giấy xem thử đi, nói thật tôi đói thật rồi.”
Bởi vì mang theo thiết bị, tốc độ trên đường chậm, đạp xe một mạch gần ba tiếng đồng hồ, cũng không phải là đùa đâu.
Chu Minh Dũ bèn nói với Cao Dư Phi và Trương Kim Hoán một tiếng, đưa giám đốc Khưu về làng trước.
Trương Kim Hoán ở lại đây hỗ trợ đội khảo sát, nên để người đi theo về, muốn để bí thư đại đội chiêu đãi giám đốc Khưu thật tốt.
Khưu Vân lại nói: “Không cần phiền phức, tôi đã có sự sắp xếp.” Đỡ lấy sự nhiệt tình của Trương Kim Hoán, đẩy xe đạp cùng đi về với Chu Minh Dũ.
Trương Kim Hoán muốn khuyên đội khảo sát cũng về ăn cơm trước rồi ngày mai mới đến, ai mà biết những kỹ thuật viên này phát hiện ở đây là một mỏ sắt thật đang kích động đến hai mắt phát sáng, cứ la hét không nghe lọt tai lời nào cả.
Trương Kim Hoán lại sợ thôn họ Tống đến cướp công lao, bèn cử người đưa cơm qua.
…
Trên đường đi Chu Thành Liêm mắt không chớp nhìn chiếc xe đạp kia, tuy rằng cũng cũ kỹ lắm rồi, nhưng rốt cuộc là xe đạp đó!
Mỗi lần anh ta nhìn thấy có cán bộ về quê đạp xe đạp thì cực kỳ ngưỡng mộ, cứ muốn đạp thử xem sao, chỉ tiếc rằng người nào người nấy quý như gì, không dễ dàng cho người khác đụng vào.
Chu Minh Dũ thấy ánh mắt anh ta dính vào chiếc xe đạp, bèn cười cười, “Giám đốc Khưu, xe đạp này là các anh tự mua à?”
Khưu Vân cười nói: “Sao có thể chứ, đừng nói không có tiền đó, cũng không có cơ hội đó chứ huyện chúng ta mỗi năm cũng chỉ có 5 chiếc, đều là cho đơn vị không đến lượt cá nhân, bệnh viện còn phải nhờ mối quan hệ mua từ trong thành phố đó, xe đạp này là của cửa hàng bách hóa chúng tôi, lúc về quê luân phiên nhau đạp.”
Chu Thành Liêm ngưỡng mộ nói: “Tốt thật, trong thôn chúng ta còn không có chiếc xe đạp đó.”
Trương Căn Phát còn không có.
Kỹ thuật viên Cao đạp một chiếc về quên chỉ đạo công nông nghiệp, nghe nói cũng qua nhiều tay rồi, không biết là của đơn vì nào đào thải xuống, cứ như vậy mà kỹ thuật viên cao cũng cưng đến mức không cho ai đụng vào.
Khưu Vân thấy bọn họ dáng vẻ muốn thử, rộng rãi nói: “Nào, đạp thử xem.”
Tuy rằng trong lòng Chu Thành Liêm cực kỳ muốn đạp, nhưng mà thực sự kêu anh ta đạp lại hơi ngại ngùng, ngại, không dám!
Chu Minh Dũ thấy anh ta to con mà cứ õng ẹo ở đó, bèn đẩy anh ta một cái, đi lên nhận lấy xe đạp, cười nói: “Cảm ơn giám đốc Khưu, học cái này có phải rất khó không?”
Khưu Vân cười nói: “Cậu cao to, chắc là không khó.”
Anh ta nói một chút, để một chân Chu Minh Dũ chống đất, một chân đạp bàn đạp, sau đó ra sức đạp đi, “Lúc nhấc chân cảm giác xe sắp đổ đừng lo lắng, tiếp tục đạp là được, hai cái bánh xe bắt đầu xoay là không đổ nữa.”
Chưa chờ anh ta nói xong, Chu Minh Dũ đã đạp xe đạp bắt đầu đi rồi.
Chu Thành Liêm: !!! Cá chép đỏ ngầu như vậy từ khi nào vậy!