Chương 389: Chu Tịch(3)
Khưu Vân: Thằng nhóc này được, không những dám đầu cơ tích trữ, còn có thể mở xưởng làm giấy khai thác mỏ sắt, đến xe đạp cũng biết đạp, thực sự là một thiên tài.
Chu Minh Dũ làm mẫu đi đầu trước, Chu Thành Liêm cũng không khép nép nữa, cũng dám sờ sờ đẩy chiếc xe đạp khiến anh ta ngưỡng mộ rồi.
Cuối cùng anh lấy hết dũng học dáng vẻ của Chu Minh Dũ leo lên, nhưng mà tuy rằng anh ta cao to, nhưng mà xe đạp cũng sẽ không vì anh ta cao ta mà thuần phục, không tránh được tay chân lọng cọng, “A a a” kêu to, cuối cùng dường như muốn xông vào trong kênh, may mà Chu Minh Dũ tay nhanh kéo anh ta lại.
“Ha ha, giám đốc Khưu, người trong thành phố các anh đúng thật lợi hại, các gì cũng biết.”
Khưu Vân nói: “Người trong thành phố và người dưới quê là giống nhau, hoàn cảnh mọi người không giống nhau mà thôi, nếu như cậu sống ở trong thành phố từ nhỏ cũng sẽ rất lợi hại đó.”
Chu Thành Liêm lần đầu tiên nghe cách nói như vậy, mới mẻ lắm, bởi vì điều mà anh luôn được nghe là thành phố là thế giới hoa lệ, dưới quê là vùng sâu vùng xa, không so sánh với nhau được.
Trên đường này cười cười nói nói, Chu Thành Liêm lại cũng học được đi xe đạp, anh ta cảm thấy thật không thể tin.
“Giám đốc Khưu, cá chép đỏ, em xem, anh thực sự biết đạp rồi nè!”
Vừa kích động anh ta gọi biệt danh của Chu Minh Dũ trước mặt người ngoài cũng không nhận ra, lại khiến cho Chu Minh Dũ rất ngượng ngùng.
Khưu Vân cười mỉm, xem như không biết.
Vào tới trong thôn, Chu Minh Dũ nói: “Anh à, qua cùng ăn cơm đi.”
Chu Thành Liêm lại nói: “Anh ăn ở nhà ăn, giám đốc Khưu, em có thể…”
“Được, cậu đạp đi, chút nữa tôi và Minh Dũ đi bộ qua đó.” Khưu Vân nhẹ nhàng rộng rãi.
Chu Thành Liêm vội cảm ơn rối rít, “Cá chép đỏ, em chiêu đãi giám đốc Khưu cho đàng hoàng đó.” Nói xong không kịp chân đạp xe đi khoe khoang rồi.
Lúc này xe đạp là đồ hiếm đó, cho dù là cán bộ cũng không mua nổi, có tiền cũng không mua được!
Đều là đơn vị lớn mới có được vài chiếc đó tôi!
Chu Minh Dũ nhìn thấy anh ta phấn khích như một đứa trẻ, nói với Khưu Vân: “Cảm ơn giám đốc Khưu, chiếc xe đạp này ở nơi chúng em là đồ hiếm đó.”
Một chiếc xe đạp lúc này, gần như bằng với Mercedes – Benz Audi thời thập niên chín mươi.
Khưu Vân nói: “Không có gì đâu.” Anh nhìn thấy một đống khoáng thạch sắt, kinh ngạc nói: “Những cái này đều là cậu đào về à?”
Chu Minh Dũ gật gật đầu, “Cùng với anh của em kéo về.”
Nhiều như vậy không thể nói là tự mình lấy về được.
Khưu Vân qua đó xem thử, gật đầu lia lịa, “Không tồi đó, huyện chúng ta cũng có mỏ sắt rồi, đây là việc tốt lớn.”
Chu Minh Dũ mời anh ta về nhà, “Mạc Như mà biết anh đến, chắc chắn là bất ngờ lắm.”
Anh la lên: “Vợ ơi, em xem ai đến rồi nè?”
Mạc Như ở trong nhà nghe thấy anh ấy nói chuyện với một người đàn ông đó, nhưng mà nhất thời nghe không hiểu, cũng không nhớ ra, thôi thì cô đi xuống xem thử là ai luôn.
Vừa nhìn thấy lại là Khưu Vân, cô bất ngờ nói: “Trời ơi, đúng là khách hiểm, bác sĩ tiểu Phó tốt chứ.”
Khưu Vân cười nói: “Tốt lắm, lúc tôi đến còn kêu tôi đi mua vài cái giò heo mang theo, tiếc là hôm nay đi gấp qua, thịt ở chợ bán hết từ sớm rồi, tiếc thật.”
Mạc Như cười nói: “Anh đến là chúng em vui lắm rồi, còn mang giò heo gì chứ?”
Chu Minh Dũ lấy nước cho hai người rửa tay rửa mặt, sau đó vào nhà ăn cơm.
Khưu Vân nói: “Đừng làm nữa, cán bộ dưới quê chúng tôi có quy định không được ăn riêng, buộc phải ăn nhà ăn đại đội, ăn chung ở chung với các thành viên mới được.”
Quy định lúc này là như vậy, hơn nữa hầu hết cán bộ đều làm theo như vậy, nhưng mà cũng không tránh được số ít cán bộ xem trọng mặt mũi, đến công xã, đại đội yêu cầu riêng, buộc phải có thịt có trứng có gà, ăn đòi hỏi lắm khiến người ta ghét.
Chu Minh Dũ nói: “Không phải cố tình làm đâu, Mạc Như đã làm sẵn ở nhà rồi đó.”
Mạc Như cũng cười nói: “Đúng rồi, các anh cứ không về, em cũng ăn trước, để lại cho anh út năm, đủ cho hai người ăn đó.”
Cô nhân lúc bọn họ không chú ý bèn bưng cơm nước nóng hổi lên bàn.
Khưu Vân vào nhà xem Chu Thất Thất trước, thấy trên giường có một cô bé nhỏ trắng trẻo nõn nà đang ngủ, lông mi bắt mắt vừa dày vừa dài, tay nhỏ chân nhỏ thịt múp, làm người ta nhìn mềm cả lòng, không nhịn được chọt chọt bóp bóp nó.
Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, nó lại ngủ bình thường không bị làm phiền chút nào, đúng là một đứa trẻ kỳ lạ!
Anh ta không nhịn được nhẹ nhàng động tác lại, mặt mỉm cười, lấy một túi vải nhỏ từ trong túi ra đặt trên phảng.
Một chiếc túi vải nhỏ bọc vài tờ phiếu vải và phiếu thịt, “Đây là món quà mà Phó Tần chuẩn bị cho con bé, đáng lẽ tính mua hai cái giò heo cũng không mua được, thôi thì tăng vài tờ phiếu thịt và phiếu vải cho đó nha, hai người có cơ hội đến hợp tác xã mua bán cũng vậy.”