Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 390 - Chương 390: Chu Tịch(4)

Chương 390: Chu Tịch(4) Chương 390: Chu Tịch(4)

Chương 390: Chu Tịch(4)

Mạc Như vội từ chối, “Dưới quê chúng em không dùng phiến này, các anh ở trong thành phố không có phiếu không được, thôi thì mang về đi. Anh xem nhà em có nuôi gà, ngày nào cũng có trứng gà ăn.”

Khưu Vân nói: “Phó Tần cho, các em đừng từ chối nữa, cô ấy không ở đây các em ép tôi cũng vậy tôi, tôi mà mang về, không đủ để hai chịu cô ấy cằn nhằn tôi không biết làm người, tha cho tôi đi.”

Mạc Như chỉ có thể nhận lấy.

Khưu Vân lại hỏi con bé tên gì v.v…

Mạc Như trong lòng lóe lên, “Giám đốc Khưu, chúng em chỉ có tên ở nhà là Thất Thất, còn chưa có tên chính thức, hay là anh đặt cho một cái?”

Lúc này tên ở nhà đều là do người lớn ở trong nhà đặt, để cho dễ nuôi, còn tên chính thức đều là các thầy có văn hóa đặt, cũng để gọi cho hay.

Tuy rằng bản thân cô ấy và Chu Minh Dũ đều có văn hóa, nhưng mà nhập hương tùy tục, cô cảm giác người có mối quan hệ tốt đặt tên cho con là một việc rất có ý nghĩa.

Chu Minh Dũ tất nhiên cũng đồng ý, bởi vì hai người tự thì thầm đặt tên, cũng không biết là bởi vì đứa đầu tiên không có kinh nghiệm, hay là hai người nghĩ nhiều quá, thơ ca cũng nghĩ hết rồi, kết quả là còn chưa đặt xong.

Không phải là không đặt được, mà là đặt nhiều quá, cứ cảm giác cái này cũng tốt cái kia cũng tốt, không định được là cái nào.

Chi bằng để người khác đặt một cái.

Khưu Vân cũng không từ chối, hỏi một số thông tin của Chu Thất Thất, cười nói: “Vậy thì tên đặt sẵn đúng thật là do con mang đến bẩm sinh, hoàn toàn không cần chúng ta lo lắng, tên ở nhà Thất Thất, tên chính thức thì là Chu Tịch đi.”

Sinh ngày mùng 7 tháng 7, lại sinh lúc gần 10 giờ tối, vậy thì đặt là Tịch, cực kỳ sát sao.

Mạc Như và Chu Minh Dũ nhìn nhau một cái, đúng ha, tên đặt sẵn như vậy, hai người đúng là vẽ chuyện mà.

Cái gì mà “Chu Mạc Ngôn, Chu Thanh Như, …” Lúc nói đùa còn mang cả Châu Tinh Trì ra, ha ha.

Mạc Như chỉ nhẹ Chu Thất Thất, “Tiểu Thất, bác Khưu đặt tên cho con là Chu Tịch, con có thích không hả.”

Chu Thất Thất ngủ đầu nhễ nhại mồ hôi, hoàn toàn không có ý định mở mắt hợp tác.

Chu Minh Dũ gọi Khưu Vân ăn cơm, để chiêu đãi Khưu Vân, Mạc Như lấy hai cái bánh bao da trắng tinh trong không gian ra, còn có một dĩa rau luộc mỡ heo.

Ăn cơm xong trời đã tối mịt, Chu Minh Dũ xác đèn dẫn Khưu Vân đến xưởng làm giấy xem thử.

Trên đường Chu Minh Dũ đã giới thiệu tình hình đại khái của xưởng làm giấy cho anh một chút, sau đó cười nói: “Giám đốc Khưu anh đừng cười bọn em, chỉ là một cái khung cỏ đơn giản một cái nồi. Hai ngày này đều bận thu hoạch mùa thu có ba bốn người làm việc ở đó.”

Khưu Vân nói: “Tôi cười gì chứ, tôi khâm phục lắm đó, muốn làm cái này phải cần có dũng khí và nghị lực, không phải tự nhiên hứng lên làm một cái là được.”

“Vẫn là các anh cho chúng em cơ hội, nếu như các anh không cũng cấp hợp đồng cung hàng, thì chúng em cũng không xin được giấy phép làm xưởng.” Chu Minh Dũ còn nhớ lòng tốt của người ta đó, nói ra cũng là duyên phận, để anh ấy và Mạc Như gặp được hai người tốt Phó Tần và Khưu Vân, người ta chịu giúp đỡ.

Nhiều đội sản xuất như vậy, sao cứ chỉ mỗi bọn họ làm được chứ? Phải biết rằng đội sản xuất dưới quê làm nghề phụ, thông thường đều là làm đồ ăn phụ như làm đậu phụ, ép mỡ, làm mì v.v…, làm sản xuất công nghiệp rất ít, một nguyên nhân rất lớn chính là không được phép, sợ làm trì trệ sản xuất nông nghiệp.

Khưu Vân nói: “Được rồi, chúng ta cũng đừng khen đi cảm ơn lại nữa, nói chúng các em làm đàng hoàng, tôi á đảm bảo hàng của các em có thể bán ra được.”

Hiện tại trong xưởng là Chu Ngọc Trung, Chu Thành Tín dẫn các thanh niên làm việc.

Bốn người đang quét giấy, nhóm một nhóm lửa củi vừa có thể hong giấy vừa có thể chiếu sáng, dùng cọ quét tự chế quét từng tờ lên tường phơi khô.

Bọn họ đã đưa một lô hàng sang công xã, tổng cộng có một trăm xấp, chất lượng tuy rằng không bằng giấy mịn tốt kia, nhưng lại tốt hơn giấy thô đen.

Chỉ tiếc rằng số lượng vẫn còn quá ít, xưởng đội sản xuất dưới quên, sản xuất lúc nông nghiệp rảnh dừng lúc nông nghiệp bận cũng là quy tắc, không thể nào không làm nông tăng sản xuất lên.

Sau khi xem xong Khưu Vân cũng đưa ra một số đề nghị rất tốt, giúp bọn họ hoàn thiện cách làm giấy, cải thiện chất lượng.

Trên đường về thôn, Chu Minh Dũ kìm nén sự căng thẳng trong lòng, “Giám đốc Khưu, bây giờ cần phải rèn luyện gang sắt, thì nhà xưởng cũng phải dừng làm việc sao?”

Khâu Vân nói: “Công xưởng sẽ không ngừng sản xuất mà chỉ điều một bộ phận công nhân đến hỗ trợ luyện thép. Các cơ quan và trường học đều phải hỗ trợ luyện sắt thép, ngay cả cửa hàng bách hóa của chúng ta cũng phải điều đi tám mươi phần trăm số người.”

Bình Luận (0)
Comment