Chương 395:Tuyên dương và khen thưởng(5)
Bí thư Cao ngẩng người, mọi người ai nấy cũng sững sờ, thằng này đúng là kẻ lỗ mãng.
Trương Căn Phát: Mẹ nó, đây là muốn làm mất mặt ông đây mà, dám mượn phiếu mua thịt của bí thư huyện ủy.
Liễu Hồng Kỳ chỉ muốn đào cái hố trốn vào trong đó.
Cao Dư Phi: Cái thằng này biết thương vợ.
Bí thư Cao lập tức trở lại bình thường, cười nói: “Thèm thịt à.”
Chu Minh Dũ nói: “Vợ tôi sinh em bé, tôi... đi mua móng giò mấy lần mà không mua được.”
Bởi vì dân quê tự nuôi lợn nuôi gà nên không giống người thành phố dựa vào số người trong sổ hộ khẩu để phát phiếu mua thịt, mà cho dù có cũng không nhiều, cơ bản đều bị Trương Căn Phát lấy danh nghĩa công việc để tham ô.
Cao Thụy Dương nhìn Liễu Hồng Kỳ, Liễu Hồng Kỳ cười rất điềm tĩnh, bí thư này hàng ngày phải giải quyết rất nhiều việc nên không biết chuyện phiếu mua thịt, hơn nữa phiếu mua thịt là do huyện phát, không có liên quan gì đến bí thư này.
Kẻ lỗ mãng này thèm thịt đến mức đầu óc mê muội rồi.
Tất nhiên, thịt sẽ không do bí thư Cao trả tiền, công xã vẫn sẽ cắt mấy cân thịt.
Cao Thụy Dương nở nụ cười vui vẻ hòa nhã: “Đồng chí Chu Minh Dũ! Người đàn ông yêu thương vợ không mất mặt chút nào, đàn ông ai cũng có nhà có nước, cá nhân tôi tặng anh một cái đầu heo và bốn cái móng giò, không cần anh trả lại.”
Dứt lời, anh ta cười to ha ha, những người khác cũng cười theo, còn vỗ tay thật lớn, sôi nổi nói: “Bí thư thương dân như con.”
Chu Minh Dũ vui mừng trái tim sắp nở hoa rồi, vợ đã ăn hết móng giò và canh gà rồi, hiện tại con gái bú cũng nhiều, nếu dinh dưỡng không đủ thì chẳng phải thân thể của vợ sẽ chịu ấm ức hay sao?
Anh lập tức cúi chào bí thư Cao: “Cảm ơn bí thư, cảm ơn lãnh đạo, chúng tôi nhất định sẽ chăm chỉ thu hoạch vụ thu nộp thuế lương thực báo đáp lại sự yêu mến của các lãnh đạo.”
Các lãnh đạo thích nhất là cảnh tượng cảm động người khác như thế này.
Còn về Chu Thành Liêm, anh ta cần một ấm nước quân dụng, loại có thể đựng nước đi làm, rất là thời thượng.
Tất nhiên, sự thời thượng đó cho dù tự hào nhưng cũng có sự hư vinh và nghi ngờ. Chu Minh Dũ làm đẹp nó để nhắc nhở bản thân rằng Quân Giải phóng Nhân dân vĩ đại và không dễ dàng biết nhường nào.
Hai xã viên gương mẫu hiểu chuyện như thế, anh hùng đào quặng đưa ra yêu cầu cũng không quá đáng chút nào, tiết kiệm hơn nhiều so với dự tính “Trọng thưởng” của bí thư Cao.
Vậy nên bí thư Cao cũng hào phóng, nhất định sẽ cho xã viên gương mẫu nhiều hơn thứ mà họ yêu cầu.
“Vẫn là lấy danh nghĩ cá nhân tôi tặng cho đồng chí này một ấm nước quân dụng, một hộp cơm bằng nhôm.”
“Ôi! Chu Thành Liêm thật là hạnh phúc, lại có thể nhận được phần thưởng tốt như thế.”
“Đại đội chúng tôi bán thêm lương thực dư mới được thưởng một cái chậu tráng men.”
“Đúng thế! Chúng tôi khai khẩn đất hoang mới có được một đôi ủng.”
Những người khác không giấu giếm được sự ngưỡng mộ của họ trong chuyện này, vì vậy mà bí thư Cao có thể tìm được một cảm giác vinh dự khi quan tâm đến người dân.
Liễu Hồng Kỳ dẫn đầu vỗ tay, sao đó cười nói: “Có thể thấy rằng bí thư rất coi trọng vấn đề luyện sắt thép ở huyện chúng ta, chỉ cần mọi người cố gắng luyện sắt thép, bí thư tuyệt đối sẽ không đối xử tệ bạc với bất kỳ ai. Chúng ta nhất định phải theo kịp bước chân của bí thư Cao dùng toàn bộ sức lực luyện sắt thép dưới sự lãnh đạo của ba ngọn cờ đỏ.”
Những cán bộ khác của công xã đúng là khiến cho Liễu Hồng Kỳ phải đỏ mắt, có phải là vì người ta đặt tên hay nên mới có vận may như thế?
Có quặng sắt rồi, nơi đây là chiến tuyến đầu tiên luyện sắt thép. Liễu Hồng Kỳ không cần làm gì cũng đã có công lao rất lớn.
Người ta có xã viên tốt như thế.
Người ta có đội trưởng tốt như thế.
Người ta có quặng sắt nhiều như thế.
Đều là của người ta hết.
...
Sau đó, huyện ủy phải sắp xếp một hội nghị khẩn cấp trong đêm về việc mở rộng luyện sắt thép, tất nhiên không phải Chu Minh Dũ và những người khác đều có thể tham gia.
Ngày hôm sau khi trời chưa sáng, Chu Minh Dũ và những người khác đã ra đồng thu hoạch cao lương. Lúc chín giờ, công xã diễn tấu sáo và trống mang lợn đến.
Đầu lợn to tướng nằm trên bàn thịt, bên tai buộc một bông hoa đỏ tươi, được xã viên của hai tổ giết mổ dùng gậy khiêng, nhìn tư thế đi lắc lư như thể bọn họ đang khiêng cô dâu.
Một cái đầu heo to quá! Chắc phải hơn mười cân!
Nhìn cái đầu heo là biết đây là một con heo mập, chắc là được nuôi trong nhà ăn công xã, không phải heo ốm nhom mà các thành viên dùng rau dại và đồ ăn thô nuôi.
Trên cây gậy gánh heo lại còn cột vài cái đuôi heo hơi lỏng lẻo, lắc lư qua lại, nhìn cứ như sắp rơi xuống, nhưng bọn chúng lại không rơi cứ lắc lư trên đó.