Chương 396: Ăn thịt!
Từ khi vào đầu thôn là có người vây xem, vây quanh đến trước cửa nhà Chu Minh Dũ.
Tuy rằng vẫn còn là con heo sống, rất nhiều người đã ngửi thấy mùi thơm nấu đầu heo!
“Thằng ngốc nhỏ sao giỏi như vậy, lại được cái đầu heo to như vậy về!”
Có người ngay lập tức lầm bầm: “Thật là đồ ngốc, sao không đòi một con heo?”
“Nghe nói cái Chu Thành Liêm lấy là bình nước và hộp cơm, không phải là càng ngốc hơn sao, phải lấy hai con heo mới đúng chứ.”
“Đúng rồi đó, cứ lấy một con heo, xem ra là nhà bọn họ muốn ăn một mình rồi? Nếu như hai con heo, nấu một chút trong đại đội, ít ra mỗi nhà đều được chia một chén thịt ăn đó.”
“Thì đó, bao lâu rồi không có thịt ăn rồi? Biết rồi thì cũng không còn nữa.”
Chu Minh Dũ cũng được thông tin, tìm Trương Thúy Hoa cùng bước về phía nhà, vừa hay đón được cái đầu heo to ở trước cửa nhà.
Lúc này đội ba đội bốn có rất nhiều thằng làm biếng đều đang nhìn cái đầu heo đó chảy nước miếng, nếu không phải là còn sống không ăn được, chỉ sợ bọn họ thực sự có thể ùa lên cắn hai miếng.
Chu Minh Dũ nhìn bọn họ là thấy ghét, rõ ràng lúc này khí hậu căng thẳng nên gấp thu hoạch mùa thu mới đúng, bọn họ thì được lắm, vừa hay mượn cơ hội rèn gang sắt làm biếng.
“Hai đồng chí vất vả rồi!” Anh mời người vào nhà, đổ nước cho họ uống, “Sao còn có đuôi heo nhỉ?”
Anh cứ sự giò heo bị đuôi heo thay mất.
Một người trong đó bưng chén lên, “Đây là tổ trưởng tổ giết mổ chúng tôi tặng cho tiêu biểu đào mỏ, may mà có anh tìm được mỏ sắt, nồi của nhà mẹ vợ ông ấy mới không cần phải nộp.” Nói xong còn cười có hàm ý lắm, cứ như mình đã biết được bí mật gì vậy.
hai người uống nước xong, dùng tay áo chùi miệng một cái, thịt thừa trên cổ cứ lắc lư, người còn lại nói: “Đầu heo á thì chúng tôi mang đến rồi, chút nữa mang giò heo qua cho các anh.”
Chu Minh Dũ cười nói: “Thật làm phiền hai vị đồng chí quá, lần sau lúc tôi đến công xã tự lấy cũng được, xin hỏi là tổ giết mổ đúng không?”
Người đó nhìn anh ấy một cái, “Đương nhiên là bên chỗ chúng tôi, chỉ là nhất thời chưa chắc là sẽ có, hôm qua mới giết một lô gấp giao hàng, bây giờ ngay lập tức là không có rồi. Khi nào có chúng tôi sẽ đưa qua cho cậu, cậu không cần phải gấp, từ từ ăn đầu heo và đuôi heo trước đi.”
Nói xong hai người rời đi, đến Trương Thúy Hoa giữ lại ăn cơm cũng không chịu.
Chúng tôi là tổ giết mổ đó!
Nhà ăn nghèo ở dưới quê có gì ngon chứ, cả năm không nghe mùi thịt, trừ khi bây giờ mấy người đi nấu đầu heo ngay!
Hơn nữa dám mặt dày đi mượn phiếu thịt với bí thư đảng ủy huyện, không phải đồ không biết điều thì là đồ ngốc, không muốn bị liên lụy đâu, mau đi thôi.
Chờ sau khi bọn họ đi rồi, Chu Minh Dũ bèn thương lượng với Trương Thúy Hoa và Mạc Như, “Mẹ, vợ, đầu heo này chúng ta ăn như thế nào nhỉ?”
Anh thiên về hướng chia đầu heo thành 2 phần, tự mình ăn một nửa, nửa còn lại để cho Mạc Như ăn từ từ.
Trương Thúy Hoa nhìn nhìn Mạc Như, “Sỏa Nhi nói sao?”
Lần trước dùng đá đổi được một đống trứng gà, Trương Cấu mừng như điên vậy, xách một rổ nhỏ về nói với Trương Thúy Hoa, “Mẹ à, Sỏa Nhi nói ăn hết rổ nhỏ trứng gà này đi, ăn tùy thích, nấu, hấp, hầm, nướng, chiên, canh…”
Trương Thúy Hoa nhìn chị ta cũng giống như trứng gà, lẩm bẩm một câu, “Sống thì có ăn không?”
Trương Cấu cười ngốc nghếch, “Ăn ăn ăn, ăn hết!”
Tuy rằng Trương Thúy Hoa đau lòng nhiều trứng gà như vậy, nhưng mà nghĩ lại là đại tiên nói, nếu như không phải đại tiên làm sao có thể phát hiện ra mỏ sắt?
Chỉ có bà ấy biết con trai ra khỏi nhà tại sao nhất định phải đưa vợ theo, mà lại không được nói, nếu đại tiên đã nói rằng phải ăn trứng gà, vậy thì ăn thôi.
Bà ấy thực sự nấu hết cả rổ nhỏ trứng gà đó! Còn thêm hành thêm muối hầm một thau to chia cho mỗi nhà một chén lớn.
Lần này cho bọn họ ăn đã luôn, ai cũng nói đến bây giờ còn đang ợ lên trứng gà nè.
Lần này nếu như đầu heo to để đại tiên làm chủ, chỉ sợ lại cho một đám người ăn đã.
Đúng thật Mạc Như cười cười nói: “Trứng gà và mỡ heo ở nhà đều bị con ăn hết rồi, đầu heo này mọi người có thể hưởng ké một chút, chia như thế nào mẹ quyết định đi ạ.”
Chỉ cần cô không chịu bỏ vào trong không gian, đầu heo này không để lại được, chỉ có thể ăn hết thật nhanh.
Trương Thúy Hoa lại cảm thấy đau lòng, nhưng mà đại tiên đã nói thì là tốt nhất, bà ấy cắn răng: “Vậy thì mang đi nhà ăn nấu rồi chia.”
Một cái đầu heo lớn, sáu cái đuôi heo, đến lúc đó một nồi to nóng hổi, người nhà mình ăn thịt, người trong đội cũng có thể uống ngụm canh.
Trương Thúy Hoa kêu con trai mang đầu heo to đến nhà ông lớn, dặn dò Nê Đản Nhi và mấy đứa nhỏ phụ trách nhổ lông heo, “Khi nào các con nhổ sạch sẽ, thì khi nào chúng ta bắt đầu nấu.”