Chương 397: Ăn thịt!(2)
Như vậy xem như một cái đồng hồ được lên dây xích vậy, tích tắc tích tắc nhanh vô cùng.
Trương Thúy Hoa suy nghĩ ít ra cũng phải ngày mai mới nấu, kết quả còn chưa ăn cơm xong thằng nhóc Nê Đản Nhi đã chạy xuống rẫy gọi bà ấy: “Bà ơi, bà ơi, đầu heo nhổ sạch sẽ rồi, có thể bắt đầu nấu đầu heo rồi!”
Sau tiếng hò hét của Nê Đản Nhi, mọi người trong ruộng đều cứ nuốt nước bọt mãi.
Trương Thúy Hoa hét lớn: “Mọi người tranh thủ thu hoạch cây trồng, hôm nay nếu như có thể thu hết mảnh đất này, tôi cho mọi người uống canh mỡ heo.”
Bà ấy vừa hét như vậy, người đáng lẽ gần như sắp cạn kiệt sức sống cũng ngay lập tức trở nên tỉnh táo, dao gặt trên tay nhanh chóng, soàn soạt gặt lấy mạ, sau đó bào thân cây cao lương đầu bào cũng xoay nhanh như bánh xe.
Trương Thúy Hoa nhìn thấy mình tạo ra phản ứng không nhỏ, hài lòng quay về hầm thịt, tiện thể lấy hết hoa hồi tiêu trong nhà quăng vào, đảm bảo hầm thơm mười lý, thèm chết bọn họ!
Dù gì đã không thể ăn một mình được, thôi thì hầm hố chút.
Vì công việc nhóm lửa, Nê Đản Nhi và Thải Hà Nhi con gái nhỏ của Chu Minh Duy tranh giành lẫn nhau, cuối cùng Trương Thúy Hoa kêu hai đứa nó hợp tác.
Nước sôi sùng sục lần một, dùng dao cạo nhẹ da heo, sau khi rửa sạch sẽ bắt đầu chia ra, thả thẳng một cái đầu heo và sáu cái đuôi heo vào trong nồi, thêm một nồi nước nguội to… to.
Càng nhiều nước, mới càng có phần để chia!
Chu Thành Chí nhịn đau đưa đến một ít rượu đế, hai vợ chồng Chu Thành Lễ lấy hồi hương sưu tầm ra, còn có người hiến hoa hồi, tiêu, …
Chờ lúc ăn cơm, thì nồi nước to đó cuối cùng cũng sôi rồi, đầu tiên bay ra chính là mùi thơm của phụ liệu, còn có mùi thơm thịt hấp dẫn!
Cả xóm người ăn cơm không hẹn mà cùng chậm lại, có mùi thơm đó thôi cũng cực kỳ ngon rồi.
Chu Thành Chí hét lên: “Mau đi bào thân cây cao lương, bào xong mảnh ở bên bờ tây rồi về uống canh thịt!”
Các thành viên ờ ờ bèn xông về phía ruộng, dường như thứ vừa mới ăn là viên tăng lực.
Ông ấy lại nói với Trương Thúy Hoa: “Mẹ Minh Dũ bà ở nhà trông nom một chút đi, không cần phải đi làm đâu, điểm công tác như cũ.”
Nếu như không cử người lợi hại ở lại trấn giữ, những tên làm biếng của đội ba đội bốn đến cướp thịt thì làm sao?
Có Trương Thúy Hoa ở đây, ai đến thì băm người đó!
Những tên vô lại kia cũng chỉ ăn hiếp người thật thà một chút, như kiểu Vương Nguyệt Nga.
Lúc ăn cơm là bà ấy đã kêu các phụ nữ mang hết đồ ăn trong vườn qua góp, gì mà cà chua, đậu que các loại, Mạc Như còn đưa một rổ nhỏ dưa leo qua, lấy cớ là cứ để mãi ở trong hầm.
Lúc hầm đầu heo, cũng phải làm bữa ăn tối, tiện thể hấp chính hết rau luôn.
Thơm … thơm… thơm…….
Không biết có phải mùi thơm thơm quá không, người làm việc dưới ruộng lại cũng có thể ngửi thấy được, còn chưa đến lúc mặt trời ngả về hướng tây nữa bọn họ đã cảm thấy bắt đầu bụng sôi ùng ục.
Có người nói: “Ăn khoai lang đúng thật là không đỡ đói, vừa đái cái là hết rồi.”
“Tao thấy mày thèm thịt rồi chứ gì.”
Cuộc sống của đội hai tốt hơn người khác rất nhiều, không phải cả năm trời chỉ ăn khoai lang, thông thường đều là bo bo, mì đậu, gạo tấm, lúa mạch, khoai lang, khoai lang khô trộn với nhau, ăn no cũng có thể đủ dinh dưỡng hơn một chút, không đến mức chỉ ăn khoai lang đau dạ dày.
Nhưng bây giờ có thịt hấp dẫn ở phía trước!
Mấy tên Nê Đản Nhi luân phiên nhau nhóm lửa, từ lúc mặt trời chưa đúng hướng nam, mãi đến lúc mặt trời chếch về hướng tây.
Vương Nguyệt Nga cứ nói: “Như vậy phải tốn bao nhiêu củi chứ, cái đầu heo này ăn không đáng.”
May mà con nít cũng biết tiết kiệm, ngoại trừ lúc đầu mồi lửa ra, sau khi bắt bế lên thì bắt đầu nấu lửa nhỏ, không tốn củi lửa gì mấy.
…
Mùi thơm đầy nhà đó, mấy người Vương Nguyệt Nga hạnh phúc đến mức sắp ngất luôn.
Còn có một số thằng lười trong xóm, mặt dày tụ tập ở ngoài cửa, vác mặt nói nhăng nói cuộc với Trương Thúy Hoa, “Thím hai à, thím đúng là nhẫn tâm mà, sao thơm như vậy mà cũng không cho chúng cháu ngửi chứ?”
Trương Thúy Hoa lấy xẻng sắt đào đất ở bên ngoài, giúp Vương Nguyệt Nga hóa phân bón ở chuồng heo, xem thử ai mà dám bước vào trong cửa nhà, bà ấy sẽ đâm thẳng xẻng sắt qua đó.
Sau khi nấu đầu heo xong, bà hừ một tiếng, khinh miệt nhìn đám rảnh rỗi ở ngoài kia.
Những người này mượn cớ nông cụ đều bị thu hết rèn gang sắt, không tích cực thu hoạch cao lương chút nào cả, rõ ràng đội hai đội một cho đội trưởng bọn họ mượn công cụ rồi đó.
Bà ấy đặt xẻng đất trước cửa một cái, “Ai mà dám bước vào cánh cửa này, đừng trách bà già này không nể mặt!”
Nói xong mặt bà lạnh lùng bước vào.
Triệu Hóa Dân hét nói: “Cháu nói thím hai à, sao thím keo kiệt nhỏ mọn như vậy hả, chúng ta cùng một đại đội, sao không cho chúng cháu ăn chứ?”