Chương 415: Mất mặt(4)
Bởi vì cho dù hiện tại bà ta cũng để dành khẩu phần lương thực trong nhà cho bà ta ăn no trước mới được, đến nhà ăn mang cơm về đều là bà ta và con trai ăn no bụng trước, rồi phần còn dư mới cho người khác ăn.
Vậy nên Trương Thúy Hoa rất coi thường bà Tôn, thường ngày chẳng muốn nhìn mặt bà ta.
Bà Tôn cảm thấy mình thật xinh đẹp, lại tốt bụng, hài hước thú vị, không ngại đùa giỡn, bà ta khoe rằng lúc còn trẻ được yêu thích hơn cả bươm bướm.
Tôn Thái Hà đang nói cười với hàng xóm, nhà bà ta quanh năm đông người, nhất là những ông cụ, đàn ông trung niên gần đó đều thích đến nhà bà ta chơi.
Nghe thấy có người gọi, bà Tôn cười nói: “Đây là ai thế? Đêm hôm còn nhớ đến tôi.” Bà ta bước xuống đất, lê đôi giày vải lon ton chạy ra ngoài: “Đến rồi đây, ai thế?”
Trương Thúy Hoa thấy bà ta đi ra, bà nhét đứa bé vào lòng bà ta: “Đây là Thiết Muội nhà cô, ẵm cho khéo đấy.”
Tôn Thái Hà giật mình: “Có chuyện gì thế?” Bà ta nghe ra là Trương Thúy Hoa, cười nói: “Ái chà! Chị dâu hai! Đúng là khách quý, chị đến chơi à, mau vào đi.”
Trương Thúy Hoa nói: “Tôi không phải đến chơi, tôi mang cháu gái đến cho cô.”
Lúc này, Tôn Thái Hà mới phát hiện là không đúng, sao Thiết Muội lại ở đây, mẹ con bé đâu?
Bà ta lập tức cao giọng: “Nhà thằng hai, nhà thằng hai đâu, chết ở đâu rồi?”
Trương Thúy Hoa nói: “Tôi nói đội hai chúng ta dù sao cũng được ăn cơm, cô nấu chút chất béo cho nó ăn đi, không có sữa thì làm sao cho con bú được?”
Tôn Thái Hà lập tức cười run rẩy: “Ái chà! Hiện tại chị dâu hai thật tốt bụng, ngay cả con gái không có sữa bú cũng lo cho.”
Trương Thúy Hoa nói: “Cô xem như tôi lười quản chuyện nhà cô ư? Cô đừng đến nhà tôi, có sữa hay không cũng không liên quan đến tôi. Con trẻ phạm lỗi tôi cũng không mắng chửi, bậc trên nên có trách nhiệm chỉ bảo, cô hãy nấu chút chất béo cho mẹ con bé ăn đi.”
Tôn Thái Hà không đồng ý: “Chỉ là một đứa con gái bú sữa gì chứ, chúng ta đều là người tốt, không làm chuyện xấu, chị nhìn ngoài thôn mà xem, có bao nhiêu nhà sinh ra con gái đã vứt thẳng ra ngoài đấy, có đúng không?”
Trương Thúy Hoa: “Không sợ không có tính người, bị trời đánh có vứt đi không ai quản, đứa bé mang về lại cho cô rồi, các người tự mà lo liệu đi.”
Đừng chạy đến trước mặt Đại tiên làm mất thể diện.
Tôn Thái Hà còn nở nụ cười, giọng nói trở nên chua ngoa: “Chị dâu hai! Chị quản nhà ăn, hay là chị bảo nhà ăn nấu chút chất béo canh rau để có sữa? Chị xem trứng gà trong nhà đều đổi thành đá hết rồi, lương thực cũng đã hết, bên trên lại không cho thải khói.”
Trương Thúy Hoa: Không thể không dùng trứng gà đổi đá được, cô nộp nồi lên trên thì chẳng phải là được rồi? Viện cớ à, cán bộ đều đi rồi, cô có thải khói thì ai mà quản?
Bà chẳng muốn nói nhiều: “Được rồi, cô chơi tiếp đi, tôi về nhà đây.”
Lúc này, Vương Liên Hoa cũng đuổi kịp theo, nghe Trương Thúy Hoa ở đây nên vội vàng chạy đến: “Thím hai! Thím đi nhanh thế, cháu không đuổi kịp.”
Trương Thúy Hoa bỏ đi không thèm đếm xỉa.
Đợi đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của Trương Thúy Hoa, Tôn Thái Hà sầm mặt nhỏ giọng, nghiến răng nói: “Mày làm mất mặt tao rồi?”
Vương Liên Hoa vội ẵm đứa bé lại, vừa ấm ức vừa căm phẫn: “Mẹ! Con chỉ muốn Sỏa Ni ngốc nghếch kia cho bú sữa mà thôi, ai mà biết là cô ta bủn xỉn như thế, con còn không chê cô ta dơ bẩn, thế mà cô ta lại chê Thiết Muội dơ bẩn, lại còn không cho bú sữa.”
Tôn Thái Hà nghe thấy quả nhiên làm mất mặt bà ta, mấy năm nay bà ta đều trốn tránh Trương Thúy Hoa nhưng đứa con dâu này lại làm mất mặt bà ta, đây là chê bản thân sống thoải mái rồi.
Bà ta tỏ vẻ giận dữ, giơ tay véo Vương Liên Hoa.
Bà Tôn vừa nhéo miệng vừa mắng: “Đồ ngốc à, nhân lúc còn sớm vứt con nhỏ con gái này cho tao đi, đừng để ở nhà lãng phí lương thực. Mất mặt ở nhà chưa đủ còn mất mặt cả thôn luôn hả? Có phải mày cảm thấy mặt mũi mình to lắm, còn kêu người ta cho con gái mày bú sữa? Mày không ngại mặt dày đi!”
Vương Liên Hoa đau đến mức trốn lẹ, tối hù suýt nữa là té, còn lớn tiếng biện hộ, “Cô ta cũng đẻ con gái, có thể cho con gái cô ta bú tại sao không cho con gái con bú chứ? Bây giờ là cộng sản rồi, ăn cơm chung, bú sữa cũng bú chung.”
Lời cuối cùng cũng hùng hồn lắm.
Tôn Ngọc Quyên bị cô ta chọc đến mắc cười, “Lời này mày đi nói với cán bộ công xã, mày đi kiện nó, xài xể nó! Đừng nói lời tao không thích nghe trước mặt tao. Tao nói cho mày nghe, không có sữa thì cai sữa sớm mau đẻ con trai, đừng chiếm nhà vệ sinh mà không đi.”
Nói xong bà ta quay phắt người đi.