Chương 416: Ra oai
Vương Liên Hoa vừa giận vừa uất ức, lau nước mắt về nhà, vừa vào nhà cô ta lại cảm thấy vừa áp bức vừa đau khổ.
Sân nhà bọn họ vừa nhỏ vừa hẹp, cô ta và chồng không thể không chen chúc với ba mẹ chồng trong một căn nhà nhỏ ba gian.
Ba chồng cô ta bị liệt, nằm trên phảng không nhúc nhích được, không những không thể không xuống ruộng làm rẫy được, trong nhà còn hôi thối quanh năm.
Mẹ chồng tự cho rằng ưa sạch sẽ thì không thể nào dọn dẹp đống dơ dáy đó được, vậy nên từ khi Vương Liên Hoa gả qua đều là cô ta dọn dẹp, đến khi ở cữ cũng không ngoại lệ!
Cô ta ngồi trên chiếc phảng cứng ngắt lạnh lẽo, nghĩ đến căn nhà rộng rãi thoáng đãng của Mạc Như, cỏ lúa mạch mềm mại trên phảng, tấm chiếu mới tinh, trong lòng cô ta cảm thấy rất khó chịu, bị một cảm giác bi thương bóp lại không thể tự rút ra được, hận không thể khóc lóc lên.
Rồi nghe mẹ chồng cười nói vui vẻ với mấy ông già, tiếng cười sảng khoái đến mức có thể tốc cả mái nhà, nhưng lại hà khắc ác độc với mình như vậy, còn mẹ chồng của Mạc Như thì nấu cơm, giặt chiếu, nói chuyện nhỏ nhẹ chưa bao giờ lớn tiếng, hầu hạ con dâu như là con gái ruột.
Trong lòng cô ta tràn lên một sự phẫn nộ khổng lồ, sự phẫn nộ này được hóa từ uất ức, ngưỡng mộ ghen tị không đủ để hình dung sức mạnh trong đó.
Đáng hận nhất chính là Mạc Như, dựa vào cái gì, cô ta sống tốt hơn mình?
Cùng là đàn bà, cùng đẻ một đứa con gái, rõ ràng phải là mọi người đều không vui vẻ, dựa vào cái gì Mạc Sỏa Ni thì ngoại lệ chứ?
Nghĩ thử điều kiện, Mạc Sỏa Ni cô ta còn không tốt bằng mình nữa!
Ngày trước Mạc Sỏa Ni khùng, mình rất bình thường, Mạc Sỏa Ni ham ăn lười biếng, mình siêng năng, Mạc Sỏa Ni nhõng nhẽo đỏng đảnh, mình hiền lành… Điểm nào mình cũng tốt hơn Sỏa Ni ngốc, dưa vào cái gì Sỏa Ni ngốc được sống tốt, còn mình thì bị mẹ chồng hà khắc?
Cô ta vẫn luôn cảm thấy ở nhà nấu cơm, mẹ chồng ăn trước là lẽ đương nhiên, cô ta vẫn luôn cảm thấy con dâu hầu hạ mẹ chồng là nên vậy, nhưng mà nhìn Mạc Như người ta đi, lại là mẹ chồng hầu hạ cô ta! Trứng gà bà ta không nỡ ăn cũng cho cô ta ăn!
Dựa vào cái gì chứ!
Cô ta cứ ngồi khóc, cảm giác nước mắt cạn rồi cũng không tìm được câu trả lời, chỉ có thể quy kết vào việc số mình khổ.
Lúc cô ta khóc Thiết Muội cũng khóc ớ ớ, nghe con gái khóc đói, Vương Liên Hoa lại cảm thấy tâm trạng phiền toái, hận không thể thực sự vứt đứa bé này ra ngoài, dù gì mẹ chồng sớm đã nói sớm vứt đi.
Nhưng mà lúc cô ta sờ cổ nhỏ như cổ gà của con gái, cô ta lại không xuống tay được, vẫn ẵm lên cho bú sữa.
Cô ta hoàn toàn không có sữa, nhóc con lại đói lắm rồi, khóc ớ ớ, dốc hết sức bú, tuy rằng không có răng nhưng cũng có sức rất mạnh cắn đến cô ta đau đớn.
“Chát” một tiếng, cô ta tát con bé một cái, “Cắn chết tao rồi!”
Cuối cùng không còn cách, cô ta quăng con bé trên phảng, “Khóc đi, mày khóc chết mới tốt, ai kêu số mày khổ, đầu thai ở cái nhà này, gặp một bà nội ác độc như vậy.”
…
Trương Thúy Hoa về đến nhà, Mạc Như đã cho con bú xong, đang chơi với con.
Bà ấy nói: “Sau này tránh xa gia đình đó một chút, không phải là người xấu, đều là do nghèo mà thôi.”
Nhưng mà nói gì nói, lúc này còn có người xấu gì chứ, người xấu đều bị đả đảo hết rồi, địa phú phản tặc đều bị gắn mác hết rồi, còn lại đều là người tốt làm nông nghèo khó.
Sống trong đời sao phân được nhiều người tốt người xấu như vậy? Loại người này là đủ đáng sợ rồi, vẫn nên tránh xa chút tốt hơn.
Mạc Như nói: “Vâng, mẹ con biết rồi ạ.”
Trương Thúy Hoa lại nhìn Chu Thất Thất cười sặc sụa trên phảng, mới vừa đầy tháng nhìn còn to hơn người ta hai tháng tuổi, ăn ú nần trắng trẻo, sửa soạn sạch sẽ, mình nhìn thấy dễ thương, đáng quý, người ngoài nhìn vào chắc là càng nhìn càng ghét nhỉ.
Đặc biệt là Thiết Muội so với nó một cái, ăn không no đói như con khỉ nhỏ da bọc xương, đáng thương biết nhường nào, chắc là người ta hận chết Chu Thất Thất rồi.
Nhiều lúc ghét một người cũng không cần lý do, người ta có mình không có, đặc biệt là người ta nhiều đến mức dùng không hết còn mình thì không có, đây chính là lý do mà người ta hận.
Lúc chưa ăn chung, nhà mình làm được nhiều điểm công tác lương thực tất nhiên là nhiều, những thằng lười kiếm được ít điểm công tác sẽ chỉ ghen tị lượng thực nhà mình nhiều đến mức ăn không hết, chưa từng nghĩ bọn họ siêng năng chịu khổ đến mức nào.
Bọn họ chỉ nhìn thấy bọn họ không có, đáng thương, tuyệt đối không nhìn thấy sự cố gắng siêng năng của người khác.
Vậy nên, vẫn nên tránh càng xa càng tốt.
Tuy rằng Trương Thúy Hoa nói như vậy, ngày thứ hai vẫn kêu nhà ăn làm riêng một ít canh rau có mỡ cho Vương Liên Hoa và Triệu Phối Lan ăn, và để đề phòng Tôn Ngọc Quyên ăn nhiều chiếm nhiều không cho con dâu ăn, còn cố tình kêu Vương Liên Hoa ăn hết ở nhà ăn rồi mới về nhà.