Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 417 - Chương 417: Ra Oai(2)

Chương 417: Ra oai(2) Chương 417: Ra oai(2)

Chương 417: Ra oai(2)

Tuy rằng không thể để cho Vương Liên Hoa ngay lập tức có sữa, nhưng mà chắc chắn nhiều hơn ngày trước một chút, cũng đủ Thiết Muội bú một chút.

Đáng lẽ đây là việc tốt, kết quả là lúc mấy người Vương Liên Hoa và Triệu Thúy Lan nói chuyện, lại nói gì mà, “Tưởng bà tốt cho mình chứ, ai mà không biết bà ta cho con dâu mình ăn càng tốt hơn, một bữa được hai trứng gà, một chén canh mỡ, còn không phải cậy vào bà ta quản nhà ăn?”

Cô ta từng tận mắt chứng kiến bữa ăn của Mạc Như, có chứng cứ đàng hoàng, mấy người đàn bà nói xấu bắt đầu xì xào, không những không có ý chỉ đích danh cảm ơn ngược lại nói Trương Thúy Hoa dùng lợi ích của nhà ăn tẩm bổ cho con dâu bà ấy.

Vừa hay Ngô Mỹ Anh nghe thấy, mắng nói: “Tôi chưa thấy bà nào vong ơn bội nghĩa như mấy bà, đúng là ăn no rồi không có việc gì làm mà! Làm việc thì không thấy mấy bà nhanh chân lên, tụm năm tụm bảy nói xấu thì người này giỏi hơn người kia.

Triệu Phối Lan cằn nhằn một câu: “Cô đâu phải là cán bộ đâu, giả vờ gì chứ? Nói xấu cũng không ít hơn chúng tôi.”

Ngô Mỹ Anh ngay lập tức trả lời lại, “Tôi chỉ nói xấu những con sâu làm rầu nồi canh như các bà, tôi không nói xấu phần tử tiên tiến, không tin chúng ta ra nói chuyện thử?”

Mấy người Triệu Phối Lan vội chuồn.

Ngô Mỹ Anh bèn lớn tiếng nói: “Người ta có lòng tốt chiếu cố cho mấy bà có ít canh mỡ cho có sữa, mấy người không những không cảm ơn còn ở đây nói xấu, nuông chiều quá mà, sau này không cần phải ăn, nhà ăn cũng có một phần của chúng tôi, chúng tôi không đồng ý!”

Bị Vương Liên Hoa và Triệu Phối Lan nói xấu một phen như vậy, canh rau mà Trương Thúy Hoa có lòng tốt làm lại mất rồi.

Trương Thúy Hoa chẳng qua là đặt mình trong hoàn cảnh người khác, thấy con bé nhà mình ăn béo ú trắng trẻo, động lòng trắc ẩn mà thôi. Điều này cũng chỉ giới hạn đối với em bé vừa mới ra đời không bao lâu không hiểu thế sự, dù gì người bình thường đối với con nít không hề có sức đề kháng có lòng thương tự nhiên.

Bà ấy đâu phải là thánh mẫu đâu!

Vậy nên, không còn nữa.

Bữa canh rau thứ hai không còn nữa, bà Tôn cứ mắng Vươn Liên Hoa, mắng cả đêm.

“Đúng là đồ đê tiện, không hưởng được một chút lòng tốt người ta với mày!”

“Mày có nói xấu mày cũng tránh mặt người ta đi, làm gì có đồ ngu nào như mày hả!”

“Người ta ai cũng nghĩ cách tìm đồ ăn tốt về biếu mẹ, mày thì hay rồi, có việc tốt như vậy mà làm hỏng, mày nói có phải mày cố tình không, sợ tao kêu mày mang về cho tao uống? Đồ ngu này, sao mày không ngu chết đi! Đúng là có đồ ngu lớn gì thì đẻ ra đồ ngu nhỏ nấy! Mau vứt con gái ngu của mày cho tao, đừng để nhà họ Trần tao bị đồ ngu làm ổ.”

“Mày mau đi nhận lỗi, tao không cần biết bà ấy có tha thứ cho mày không, nếu như không có canh mỡ đó, hoặc là mày cút, hoặc là quăng con gái mày ra ngoài!”

Vương Liên Hoa lúc này mới sợ hãi, cảm giác được mình gây họa, khóc đến mức sưng húp cả mắt, ngày hôm sau vội đến nhà xin lỗi Trương Thúy Hoa.

Trương Thúy Hoa hoàn toàn không quan tâm cô ta, “Tôi nói Vương Liên Hoa cô dừng ngay đi, cô nói tôi ngày nào cũng bận bù đầu, làm việc xong còn phải lo nhà ăn, tôi làm gì có thời gian chứ?”

“Thím hai à, là cháu sai rồi, là cháu xem lòng tốt như ý xấu, không biết tốt xấu, thím đừng so đo với cháu.” Vương Liên Hoa vừa nhỏ tiếng năn nỉ, vừa tát mặt mình, khóc bù lu bù loa.

“Thím hai à, thím vuốt mặt cũng phải nể mũi chứ, thím nể tình Thiết Muội nhỏ như Thất Thất, thím thương nó đi!”

Trương Thúy Hoa: “Sao tôi không thương nó hả? Hơn nữa tôi không phải mẹ nó không phải bà nội nó, tôi thương nó có tác dụng gì chứ? Nhà ăn là trong đội đâu phải ở nhà tôi đâu, tôi không lấy điểm công tác làm không công cho các người, sao còn ra tội vạ nữa chứ?”

Chẳng qua là thương một đứa nhỏ chưa đầy tháng, đây là kì kèo với bà rồi sao?

Vương Liên Hoa lại làm ra vẻ như Trương Thúy Hoa không tiếp tục cho cô ta uống canh mỡ thì là không tha thứ cho cô ta, chính là không thương con bé, chỉ cứ làm vẻ thảm thương khóc lóc năn nỉ, “Thím hai à, cháu cũng quỳ xuống nhận lỗi với thím rồi, sao thím còn không chịu tha thứ cho hai mẹ con cháu chứ, thím muốn nhìn Thiết Muội nhà cháu đói chết mới vui lòng sao?”

Lúc này Trương Thúy Hoa nóng máu rồi, lớn giọng lên hét: “Tôn Ngọc Quyên! Có phải bà kêu con dâu bà đến để chọc tức người khác không! Bà bị câm hay là bị điếc, bà tưởng tôi là quả hồng mềm muốn nắn thế nào thì nắn đúng không!”

Vừa mắng, bà ấy vừa bước về phía nhà họ Trần, nhất định phải mắng cho Tôn Ngọc Quyên lòi mặt ra.

Con dâu nhà ai người nấy dạy, Trương Thúy Hoa bà không phụ trách dạy cho người khác!

Bình Luận (0)
Comment