Chương 418: Ra oai(3)
Một đám đàn bà cùng đi theo hóng chuyện.
Đến trước cửa nhà Trần Phú Quý, Trương Thúy Hoa hai tay chống hông, khí thế vô cùng, dữ dằn như một con hổ cái, “Tôn Ngọc Quyên, bà đừng nấp ở trong nhà giả câm vờ điếc, ai mà không biết mà làm việc chậm hơn rùa, vừa đến giờ ăn cơm là chạy nhanh vô cùng? Bà có thể trốn ở nhà không đi lấy đúng không? Bà cút ra đây cho tôi, đừng để tôi đập nồi nhà bà!”
Tuy rằng Tôn Ngọc Quyên cũng cố tình chửi con dâu để cô ta đi kiếm chuyện với Trương Thúy Hoa, xin tha thứ, làm bực mình, nhưng cũng không dám tỏ rõ gì, chỉ là muốn núp ở nhà hóng chuyện, xem thử con dâu bêu rếu Trương Thúy Hoa như thế nào, tiện thể lấy lại phần canh mỡ mỗi ngày về mà thôi.
Ai mà biết được bà dì này lại chạy đến nhà chửi bới người ta!
Bà ta cảm thấy mất mặt hết rồi nhưng mà cũng cười hơ hơ, làm như kiểu mình rộng lượng dễ chịu, không tính toán với đàn bà dữ dằn.
Bà ta chạy từ từ ra, “Ối giời ôi thím hai của tôi, tôi đang hầu ông già ở nhà, bà định làm gì?”
Trương Thúy Hoa cười lạnh lùng một cái, “Bà đừng có giả vờ với tôi, tôi cảnh cáo bà, bà mà dám để cô ta bước vào cửa nhà họ Chu chúng tôi một lần nữa, tôi sẽ đến tháo cửa nhà bà, nhớ đó!”
Tôn Ngọc Quyền nhìn Vương Thúy Hoa mặt mày đen lại, khuôn mặt đang cười tủm tỉm ngay lập tức khựng trở lại, bước lên đạp một cái thật mạnh: “Con đàn bà này, đồ đê tiện, sao mà mất mặt làm thím hai của mày giận đến mức như vậy hả? Còn không mau quỳ xuống đền tội, thím hai mày không nguôi giận mày đừng hòng xong chuyện!”
Vương Liên Hoa vội quỳ xuống đền tội, miệng cứ luôn nói “Cháu đã quỳ xuống tạ lỗi rồi, sao thím còn không tha thứ cho cháu.”
Trương Thúy Hoa hừ một tiếng: “Đến cửa nhà của bí thư đại đội tôi còn dám đạp, càng đừng nói đến nhà các người, đừng làm tôi buồn nôn nữa!” Nói xong rồi đi.
Tôn Ngọc Quyên đuổi đến đưa cổ ra hét lên: “Chị dâu hai, chị đừng đả kích trả thù mà không cho nhà tôi lấy cơm nha, chúng tôi sai rồi.”
Đinh Lan Anh nói: “Đội chúng ta ăn cơm dựa theo điểm công tác, bà có bao nhiêu lương thực thì có bao nhiêu cơm, thím chúng tôi không thèm trừ của các người.”
Ngô Mỹ Anh cũng cười nói: “Thì đó, người không bao giờ xuống ruộng làm việc, cũng dám nói lời bóng gió như vậy, người cả xóm đói chết bà ta cũng ăn trắng tròn béo ú.”
Người hóng chuyện thì cười theo, Tôn Ngọc Quyên cũng không giận, còn cười híp mắt, “Không phải tôi cười mấy người, nhưng mà mấy người cũng không có phúc phần như tôi đâu, cô tưởng cô làm giỏi là hay lắm à?”
Đinh Lan Anh sợ Ngô Mỹ Anh đánh nhau với bà ta, bèn kéo đi mất, những người khác cũng giải tán.
Bọn họ vừa đi, thì cũng chỉ còn mấy ông bạn của Tôn Ngọc Quyên, có đội hai cũng có đội khác, cùng tụm lại xì xầm bàn tán.
Vương Liên Hoa đáng thương, nhưng cũng không dám đi thìm Trương Thúy Hoa nữa, bởi vì Trương Thúy Hoa hung tàn quá đi.
Mẹ chồng cô ta có xấu đến mấy cũng chỉ là không cho ăn cơm, nhéo véo vài cái, Trương Thúy Hoa lại muốn giết người!
Còn muốn tháo cả cửa, đập cả nồi!
…
Mạc Như đang ở nhà rảnh rỗi vẽ một ít tranh tuyên truyền bước tiến lớn cho Cao Dư Phi và Trần Ái Nguyệt, nghe thấy thông tin cũng mau ra xem thử, nhưng mà Trương Thúy Hoa tốc chiến tốc thắng đã rời khỏi chiến trường.
Mạc Như bèn đến nhà ăn đội hai tìm bà ấy.
Nói chính ra Mạc Như lần đầu tiên đến nhà ăn của đội hai, cô ở phía nhà sau, trong lúc ở cữ đều là Chu Minh Dũ nấu cơm cho ăn, sau này cũng Trương Thúy Hoa mang về ăn.
Nếu như không ra khỏi nhà thì cũng lên đồi, vậy nên cũng không có cơ hội đến đây.
Nhà ăn bọn họ đã tập trung ở ngoài tường nhà Chu Thành Chí, được xếp sẵn vài cái lò, mấy đứa Nê Đản Nhi và Thải Hà đang nhóm lửa.
Mấy người Ngô Mỹ Anh đang an ủi Trương Thúy Hoa, “Thím hai đừng so đo với đám người đó, đúng là đồ vong ơn bội nghĩa mà.”
Tính nóng của Trương Thúy Hoa mắng xong người ta thì thôi, bà ấy chỉ cần Vương Liên Hoa đừng cố ý mang dáng vẻ đáng thương đến làm phiền là được rồi, Tôn Ngọc Quyên thì không dám đến trước mặt bà ấy.
Bà nói: “Đừng nói như vậy, chúng ta cũng đừng mất lòng nhau, cùng đội còn phải cùng thu hoạch lương thực mà.”
Có việc thì giải quyết trước mặt, sau khi giải quyết không làm động tác nhỏ phía sau, cho dù sống chết không gặp lại nhau cũng không ném đá sau lưng.
Đây cũng là nguyên tắc của Trương Thúy Hoa.
Mạc Như bước qua, cười nói: “Mẹ nói đúng, chúng ta không được để mấy người đó hóng chuyện.” Đang nói đến mấy người đội ba đội bốn.
Mấy người Ngô Mỹ Anh cũng lần lượt dừng lại, nói về chuyện thu hoạch mùa thu.
Lúc này cao lương, đậu nành, cây kê cũng đã thu về trong sân rồi, đậu nành và cây kê đã kêu người phơi khô tách vỏ luôn rồi, phơi khô lần nữa rồi đưa vào trong kho. Còn cao lương và cây kê chỉ có thể cạo không ép được, phơi khô rồi dựng lên từ từ rơi hạt.