Chương 446: Tiểu biệt thắng tân hôn(2)
Loại giấy này dán cửa sổ thật hữu dụng.
Cô còn vẽ trên giấy bầu trời xanh, mây trắng và mặt trời đỏ ở phía đông. Mặt biển lấp lánh ánh vàng, xa xa có những ngọn núi như chân lông mày đẹp của phụ nữ, có cây cối xanh tươi quanh thôn. Có những người nông dân đang làm việc trên cánh đồng, những người phụ nữ ở cổng tre kéo sợi, có trẻ con, con sông nhỏ, con chó vàng, gà, vịt, ngỗng…
Xa xa nước non như bức tranh, đến gần là phong cảnh điền viên.
Ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy rằng cô phải làm theo ý mình, không có bất cứ sự khéo léo nào, trông rất đẹp mắt.
Cô còn đặc biệt đào một cái lỗ trên cửa sổ của nhà nông trong tranh, dùng thân cây cao lương làm một cửa sổ nhỏ, bình thường sẽ lấy xuống, nếu muốn xem động tĩnh bên ngoài thì có thể cuộn nó lại từng chút một.
Dán xong, cô vỗ tay: “Rất hài lòng.” Cô quay đầu nhìn Chu Thất Thất đang nằm trên giường đất, cười: “Đẹp không? Ba con về sẽ thấy thích cho mà coi.”
Chu Thất Thất thổi bong bóng, tự lẩm bẩm “ô ô a a”
Mạc Như nhìn cô bé rồi cầm bút vẽ lên: “Có cần vẽ cục cưng bé nhỏ lên cửa sổ không?”
Chu Thất Thất: “A a… ơ… ô”
Mạc Như: Được rồi, con nói được rồi nhé.
Cô vẽ một cái nôi nhỏ bên cạnh nông phụ, rồi vẽ một em bé bụ bẫm lên trên.
Liễu Tú Nga và Ngô Mỹ Anh đến cán bông, nhìn thấy cô đang dán cửa sổ, cười nói: “Sỏa Ni! Sớm thế này đã dán cửa sổ rồi à?”
Mạc Như nhìn qua cửa sổ cười với bọn họ: “Đúng thế, ban đêm lạnh lắm.”
Ngô Mỹ Anh nói: “Vừa hết ở cữ, phải chú ý một chút.”
Lúc này, bọn họ phát hiện ra manh mối, ngay sau đó phát ra tiếng kinh ngạc: “Sỏa Ni! Cô còn vẽ tranh lên cửa sổ à.”
Hai người lập tức chạy đến quan sát: “Ôi! Đẹp quá đi.”
Liễu Tú Nga cũng nhìn ngẩn người: “Sỏa Ni! Thím thích hoa này, chim này, rồi màu đỏ xanh vàng, đẹp quá đi mất.”
Ngô Mỹ Anh nói: “Lát nữa, tôi bảo mẹ chồng cắt cho cô hai giấy dán cửa sổ màu đỏ, càng vui mừng hơn.”
Mạc Như cười và nói cảm ơn: “Tất nhiên là tốt rồi, tôi cũng đang cần.”
Mặc dù dán lên sẽ phá hỏng cảm giác bức tranh nhưng cô không quan tâm, sự nhiệt tình của người khác đẹp như tranh vẽ.
Mạc Như dùng hai lớp giấy Tuyên để dán cửa sổ, hai bức tranh giống hệt nhau, một bức bên trong và một bức bên ngoài cửa sổ nên nhìn từ ngoài vào cũng có thể thấy được.
Bọn họ đều nói giấy này tốt, đến hợp tác xã không mua được.
Mạc Như cũng giả bộ không hiểu: “Giấy này là chủ nhiệm phụ nữ mang đến, cũng dày lắm, nói là nhờ tôi vẽ tranh giúp, thực ra căn bản tôi không biết vẽ, tôi chỉ vẽ đại theo người ta thôi. Ha ha!”
Liễu Tú Nga nói: “Sỏa Ni lợi hại quá, giống như mấy ông cụ cắt giấy, cũng không có học, một chữ bẻ đôi cũng không biết, cũng không biết cầm bút nhưng có thể làm theo mẫu, rồi trực tiếp cắt giấy bằng cách hun khói, lợi hại lắm.”
Ngô Mỹ Anh nói: “Có thể thấy thực sự có người tài giỏi, giống như mẹ chồng tôi nói có Văn Khúc Tinh hạ phàm, Chức Nữ Tinh có bàn tay khéo léo, tôi thấy Sỏa Ni đúng là Chức Nữ Tinh hạ phàm.”
Nói cười một hồi, bọn họ đi đến gian phòng phía đông để cán bông.
Mạc Như ẵm Chu Thất Thất đi đến, hai người kia đang cán bông, cô tự chuẩn bị áo bông.
Chuẩn bị bông và lớp vải lót trước.
Mặt của chiếc áo bông dùng áo choàng ca rô của cô, bên trong dùng vải của áo bông rách trước kia.
Quần bông dùng một xấp vải thứ phẩm cuối cùng còn sót lại.
Còn có một xấp vải may đồ lao động, cô muốn may một chiếc áo bông mới cho Chu Minh Dũ.
Cô và Chu Minh Dũ đi đến huyện lần đó có mua một ít vải, trước kia cũng từng đến hợp tác xã mua, còn có cái mà sau đó Phó Trân đã cho và phiếu mua vải mà Khâu Lỗi mua đi bán lại, cô đều bảo Chu Minh Dũ mua vải cất giữ trong không gian.
Nếu ba người cùng làm áo bông, quần bông, đệm chăn thì chắc chắn không đủ, cô cũng không nỡ dùng hết nên chỉ làm áo bông mới cho Chu Minh Dũ. Áo bông trước kia của anh bình thường có thể thay đổi, nếu ra ngoài cô cũng có thể mặc ra ngoài như áo khoác.
Còn Chu Thất Thất dù sao vẫn còn nhỏ, cũng không cần may áo bông nên may một chiếc túi ngủ bằng bông cho cô bé, ở nhà hay ra ngoài đều có thể sử dụng.
Ngô Mỹ Anh cười nói: “Lúc tôi đến, bọn họ cũng đều ở nhà nhặt hạt bông.”
Những thứ đó chia ba cân, không có máy cán bông dùng, cả nhà ngồi trên giường đất vừa trò chuyện vừa nhặt hạt bông, ai nấy cũng vui vẻ, dù sao những năm trước chưa từng chia nhiều như thế. Với ba cân, cẩn thận chút có thể nhặt ra gần hai cân bông xơ, nói không chừng hết tháng này còn có thể chia hai cân.
Liễu Tú Nga nói: “Sỏa Ni! Cháu đúng là phúc tinh đấy, nếu không có cháu thì giờ làm gì được chia bông.”