Chương 447: Tiểu biệt thắng tân hôn(3)
Lần này được chia năm mươi cân, cả nhà có đủ áo bông và chăn bông rồi, lại còn có thể trợ cấp cho người thân.
Mạc Như cười nói: “Không có liên quan gì đến cháu cả, không có cháu thì mọi người vẫn phải nhặt bông, giao bông, tất nhiên là nhặt được rồi.”
Ngô Mỹ Anh giễu cợt nói: “Cô cũng đừng cất nhắc bọn họ quá, nếu không có cô thì tôi thấy bọn họ cũng vứt đi, còn nhặt được à.”
Liễu Tú Nga cũng thở dài, lời Ngô Mỹ Anh nói đúng là như thế.
Cán được một lúc, tay cầm Mạc Như làm đã hư rồi, chỉ có thể lấy ra tiếp tục cán.
Mạc Như cảm thấy bản thân quả nhiên vẫn chưa chuyên nghiệp: “Đợi anh Út Năm bọn họ về rồi bảo bọn họ sửa, làm cái dễ dùng hơn.”
Dù sao cũng là nửa thợ mộc mà.
Cô lại hỏi Liễu Tú Nga làm thế nào mới có thể bật bông.
Liễu Tú Nga cười nói: “Tết trung thu ngày mai, thím tranh thủ về nhà mẹ đẻ một chuyến mượn bộ vật dụng. Nhưng công việc bật bông không nhẹ nhàng, tốn sức lắm.”
Ngô Mỹ Anh nói: “Không sao, chúng ta còn sợ tốn sức sao?”
Nói cười một hồi thời gian phút chốc trôi đi, làm việc cũng nhẹ nhàng lạ thường.
Đang trò chuyện thì Mạc Như nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân quen thuộc, cô thấy hơi nghi ngờ, chẳng lẽ cô bị ảo giác? Sao lại nghe thấy tiếng Chu Minh Dũ trở về rồi?
Cô hỏi: “Mọi người có nghe thấy động tĩnh gì không?”
Cả hai lắc đầu, chỉ toàn là âm thanh cán bông.
Lúc này, có tiếng gõ cửa cốc cốc cốc: “Mạc Như!”
Ôi trời! Đúng là Chu Minh Dũ rồi!
Mạc Như nhảy cẫng xuống đất, cô bay đến mở cửa, kinh ngạc vui mừng nói: “Anh Út Năm! Sao anh lại về rồi?”
Chu Minh Dũ ôm lấy cô và hôn, cười nói: “Em bảo anh về nhà đón tết trung thu, anh có thể không mau chóng quay về sao?”
Anh nghe thấy trong nhà có người nên buông cô ra, anh nắm lấy tay cô đi vào nhà, phát hiện có hai người đang cán bông, kinh ngạc nói: “Thím! Mọi người ở nhà cũng giỏi giang quá, thứ này cũng có rồi à?”
Liễu Tú Nga và Ngô Mỹ Anh cùng đứng dậy, phủi người, cười nói: “Minh Dũ! Sao cháu về rồi?”
Chu Minh Dũ cười nói: “Chúng cháu đều về cả rồi, nghỉ lễ mà.”
“Về cả rồi sao?”
Cả hai ái chà một tiếng rồi nhanh chóng chào tạm biệt về nhà, cũng chẳng thèm ân cần hỏi han Chu Minh Dũ.
Mạc Như rá đóng cửa lại, Chu Minh Dũ đi xem con gái.
Chu Thất Thất vốn đang nằm trên giường đất ở gian phòng phía đông đang nghe thấy âm thanh ngủ rất ngon, lúc này không còn tiếng cán bông nữa nên cô bé mở mắt, đôi mắt to đen láy đảo qua đảo lại chợt nhìn thấy Chu Minh Dũ.
“Ô!” Cô bé phát ra giọng điệu rất kỳ lạ, chau mày, dường như có chút do dự.
Chu Minh Dũ chạm cằm vào bàn tay nhỏ của cô bé.
“Bốp” Bàn tay nhỏ bé vung lên khuôn mặt anh rồi mau chóng tránh né.
Chu Minh Dũ khá tổn thương: “Không nhận ra ba rồi à? Chúng ta đã trao đổi ám hiệu với nhau mấy tháng liền đấy.”
Mạc Như mím môi cười: “Có phải là trên người anh nặng mùi than quá hay không?”
Chu Minh Dũ: “Không thể nào, trước khi quay về anh còn đặc biệt đun một nồi nước nóng thật to để tắm rửa, anh tắm rửa sạch sẽ lắm, không tin em ngửi xem.”
Anh lại gần hôn Mạc Như, bắt Mạc Như phải ngửi mùi trên người anh.
Mạc Như cười nói: “Tóc anh có mùi khói đấy.”
Cả hai đùa giỡn với nhau một lúc, anh ẵm con gái đến gian phòng phía tây mặc kệ cô bé kháng nghị a a ô ô ơ ơ.
Mạc Như cũng đi tắm rửa, lát nữa còn phải xoa một ít nước cân bằng da tự mình làm, đó chính là nước dưa chuột.
Chu Minh Dũ ngửi thấy mùi hương dễ chịu, anh cũng muốn xoa: “Khi nào lại đến Hạ Trang một chuyến nhờ Khâu Lỗi mua cho em một chai Pechoin rửa mặt.”
Mùa đông cũng đến rồi, khuôn mặt của những người phụ nữ nông thôn cũng bắt đầu khó coi, vừa đỏ vừa khô lại vừa nứt nẻ, không thể để cho Mạc Như cũng bị như thế.
Mạc Như nói: “Đợi thu hoạch xong hoa màu, hết bận rồi hẵng tính.”
Bọn họ lại nói đến chuyện xưởng sắt thép trong thôn.
Chu Minh Dũ phát hiện Chu Thất Thất nghiêng đầu lắng nghe với vẻ thích thú nên anh đến hôn lên bàn chân của cô bé.
Trên người cô bé có hương thơm của sữa.
Bàn chân của Chu Thất Thất bị anh gãi ngứa nên cười khanh khách.
Mạc Như thấy con gái cười chảy cả nước miếng nên vội vàng kéo Chu Minh Dũ nhìn gác lửng bí mật của cô.
Chu Minh Dũ đi vào nhìn, còn chưa kịp nhìn thì lúc này anh đứng lên mở ra nhìn, bên trên toàn là bông.
“Vợ... Em có bản lĩnh thật. Phát tài rồi.”
Anh không ở nhà, cô tự mình xây gác lửng, còn chất đầy bông, đúng là… thật giỏi quá.
Mạc Như thở dài: “Là nhặt đó.” Cô kể lại chuyện nhặt bông và giao bông cho anh nghe: “Không ngờ những gì em nói lúc đầu đều biến thành sự thật rồi.”
Cô còn tưởng anh đang nói đùa, giống như chuyện vứt lương thực, cô cảm thấy quá đỗi kinh ngạc.