Chương 448: Tiểu biệt thắng tân hôn(4)
Chu Minh Dũ ôm cô đặt lên giường đất: “Đừng có nghĩ quá nhiều, anh nói em nghe chuyện cười, khi bọn anh đào quặng, bọn anh đào được một viên đá màu vàng, Chu Bồi Cơ cứ nói đó là vàng, Tần Quế Hào vừa nắn đã vỡ vụn rồi, hắn cứ bắt người ta phải đền...”
Hai người nằm cạnh nhau trên giường đất, thỏ thẻ nói với nhau nhiều chuyện, Chu Thất Thất nằm bên cạnh nghe thấy cuối cùng cũng lim dim đôi mắt ngủ rồi.
Chu Minh Dũ thấy con gái đã ngủ nên muốn làm chút gì đó.
Mạc Như: “Các anh luyện sắt thép cả ngày, nghe nói còn không được ngủ, anh mau ngủ một giấc đi.”
“Ai nói không ngủ được, anh ngủ ngon lắm đây. Khi bọn anh đào quặng, thường ngủ chỗ quặng, dù sao người mình cũng không ai mách lẻo. Hậu quả là ai cũng rám nắng đen thui, còn đen hơn cả mùa hè. Hi hi!”
Mạc Như vẫn luôn biết bọn họ luyện sắt thép gian khổ, nhưng nghe anh nói như thế lại càng cảm thấy đau lòng hơn.
Nhân lúc cô đang mềm lòng, anh bắt đầu hành động, anh bảo cô mau chóng cất giấu con gái để không bị cản trở.
Mạc Như: ...
Cô chưa kịp nói thì anh đã chặn môi cô lại bằng một nụ hôn nóng bỏng khiến nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng cao như có ma thuật, mãi cho đến khi củi khô lửa bốc như bùng cháy lên.
Bên ngoài cửa sổ, gió mùa thu thổi qua vườn hoa, phát ra âm thanh nhẹ nhàng mà du dương bên cửa sổ như sợi tơ.
...
Ngày hôm sau, gà gáy ba lần Mạc Như mới thức giấc, cô đảo con ngươi, phát ra tiếng như mèo kêu, cô trở mình nằm lên gối, cảm thấy toàn thân nhức mỏi, nhất là sau lưng rất đau nhức.
Chu Minh Dũ đã dậy rồi, bọ làm việc cả đêm trong xưởng luyện thép, không có giờ ngủ cố định, đều là bản thân tận dụng triệt để thời gian nghỉ ngơi.
Anh dậy sớm ngắm ngía một lúc bức tranh dán trên cửa sổ, sau đó bước xuống đi nấu cháo kê, luộc trứng gà, rồi đi tưới vườn rau và sân.
Sau khi thu hoạch rau mùa hè, vườn rau bắt đầu phải thu về cho tập thể. Hiện tại, củ cải và cải thảo bên trong không thuộc sở hữu của bản thân nữa, nhưng các gia đình cũng đã quen rồi, nhàn rỗi là sẽ chăm sóc nó.
Nghe thấy Mạc Như có động tĩnh, anh đi vào phòng, cười nói: “Vợ! Em ngủ nhiều chút đi, cửa sổ đẹp thế này, ngủ rất ngon giấc.”
Mạc Như nghe thấy cười khi anh khen cô vẽ cửa sổ đẹp, cô quay đầu lại nhìn anh, cảm thấy không nhìn rõ nên cuộn các ô nhỏ trên cửa sổ để căn phòng thêm sáng sủa.
Lúc này mới phát hiện không phải là cô không nhìn rõ, là anh… đen quá.
Mặc dù Chu Minh Dũ không có khuôn mặt trắng như ngọc, nhưng cũng không phải là đen, cùng lắm chỉ là da màu lúa mì khi phơi nắng mùa hè.
Nhưng giờ thì… ôi mẹ ơi, rám nắng đen thui.
Cô không nhịn được cười, rồi lại thấy đau ở phía sau lưng: “Anh xem giúp em, đau quá.”
Cô trở mình quay lưng về phía anh.
Chu Minh Dũ quỳ một chân trên giường đất, vén áo lót của cô lên xem, trên làn da trắng như tuyết của cô có vài vết bầm tím: “Ôi trời…”
Mạc Như nói: “Sao thế?”
Chu Minh Dũ vô cùng áy náy: “Đó là… thực sự ngại quá.”
Mạc Như chợt hiểu ra, mặt cô đỏ bừng, nóng ran. Người ta thường nói là gặp lại nhau sau một thời gian xa cách, cảm giác tựa như mới kết hôn, đêm qua hai người quá vong tình, không biết xấu hổ gì nữa, đây cũng chẳng phải chiếc giường kiếp trước ngủ, trên giường đất phủ rơm lúa mì cứng như là gì.
Lưng của cô bị trầy xướt.
“Anh đi tìm ít 萋萋毛 vắt nước xoa cho em.” Chu Minh Dũ chạy ra ngoài, tìm được vài 萋萋毛 tươi ở bên sông, chẳng mấy chốc anh đã trở về dùng chài cán bột nghiền nát, lấy nước cốt bôi cho Mạc Như.
“Có hơi đau, em chịu chút nhé.”
Thứ này có thể tạo thành một lớp màng bảo vệ trên bề mặt vết thương, kháng viêm sát khuẩn đơn giản, vết thương trông có vẻ nặng nhưng chỉ là một vết xước nhẹ, sẽ không để lại sẹo.
Lúc xoa thuốc, hai người cứ quấn lấy nhau một hồi, Mạc Như thở dốc bò dậy: “Anh mau về nhà xem đi, lát nữa em đến.”
Chu Minh Dũ ừm một tiếng: “Không vội, bọn họ đều rất mệt, không dễ gì thức giấc đâu.”
Sau khi tắm xong, hai người ăn cơm, Chu Minh Dũ giúp cô sửa chữa máy cán bông.
Anh thử rồi rất thuận tay nhưng với sức lực của Mạc Như thì chắc hơi nặng.
Mạc Như nói: “Em vốn buộc một cây gậy, rất nhẹ nhàng nhưng không chống đỡ được.”
Chu Minh Dũ cười nói: “Không sao! Để anh sửa giúp em.”
Anh chỉ vào tay cầm, nói: “Thực ra có thể thêm bàn đạp chân, dùng chân đạp nhẹ nhàng hơn dùng tay quay, chỉ cần kết nối tay cầm và bàn đạp chân là được rồi.”
Việc này không làm khó anh được, anh đi treo dụng cụ thợ mộc lên, rồi tìm thanh gỗ, tấm ván, lật đật bắt tay vào làm.
Mạc Như thấy anh tuy hơi rám nắng nhưng cơ thể lại rất khỏe mạnh, chạm vào toàn là cơ bắp, người gầy nhưng rất cường tráng.