Chương 471: Treo cổ rồi(2)
Những đồ nội thất bằng gỗ sưa, gỗ lim, gỗ tử đàn đều bị kéo đi từng xe, những đồ sứ thanh hoa, sứ men phấn thái, sứ đấu thái cũng bị kéo đi từng xe…
Nhà lớn năm tấn gồm nhà ngang và nhà bên đều bị tháo dỡ hết, hầu hết men gạch đều bị kéo về quê, nhà lớn công xã cùng với ký túc xá cán bộ công xã bây giờ chính là xây bằng gạch men nhà bọn họ, còn có một phần được Trương Căn Phát giữ lại xây nhà của mình.
Điều này người trong thôn ai cũng biết, nhưng mà thông thường không nói.
Bởi vì có nói cũng không ai quan tâm, dù gì cũng là đánh địa chủ chia ruộng đất, đây là ông ta “chia được” mà.
Quả nhiên ánh mắt Tôn Liên Thành sáng lên, đúng là một cái sân tốt, tháo nhiều gạch như vậy về, thì nhiệm vụ của mình đã hoàn thành được hơn nửa!
Trương Đức Phát vừa khóc vừa xông tới, “Không dỡ được, không dỡ được, đây là nhà của bí thư đại đội chúng tôi.”
Ngô Mỹ Anh cười lạnh lùng, “Đâu cần biết là nhà của ai, để ủng hộ bước tiến lớn ủng hộ rèn luyện gang sắt, nhà ai thì cũng phải tháo.”
Cô ta xem như là liều hết mình rồi, đắc tội với Trương Căn Phát thì đã làm sao, thì đắc tội đến cùng luôn, ai kêu các người tháo nhà chúng tôi!
Cô ta nhìn chằm chằm vào Tôn Liên Thành, khiêu khích nói: “Mau dỡ, dỡ hết cho tôi, thằng nào không dỡ thằng đó làm chó!”
Hà Tiên Cô đứng ở đó thân mình cứ lay lất theo gió, mấy hôm nay bà bị cảm, đang ủ mồ hôi ở nhà, không ngờ lại có họa rơi từ trên trời xuống.
Bà ta kéo tay Trương Thúy Hoa, “Em gái ơi, có chuyện rồi, có chuyện rồi!”
Trương Căn Phát không dám đụng nhà Trương Thúy Hoa, nhưng không có nghĩa là không dám đụng nhà bọn họ.
Trương Thúy Hoa nói: “Lúc này cho dù chúng ta nói không nói cũng không còn cách, không phải việc chúng ta quyết định được, sân to như vậy ở đây, mắt người ta không mù thì sẽ nhìn thấy.”
Ngô Mỹ Anh dẫn đầu một cái những người khác không ưa Trương Đức Phát và Trương Căn Phát cũng hét lên nói tháo.
“Dỡ! Dỡ! Dỡ!”
Tiếng hét như sấm.
Nhậm Hồng Mai nghe, vội chạy vẫy tay, “Không dỡ được, không dỡ được mà, dỡ rồi thì chúng tôi ở đâu chứ?”
Bà ta nhìn một vòng mới nhìn thấy Trương Đức Phát, vội hét lên nói: “Bác hai à, mau đi tìm ba nó về, như vậy là chuyện gì, sao còn phải dỡ nhà chúng ta, dỡ rồi thì chúng ta ở đâu?”
Ngô Mỹ Anh hét lên nói: “Ở nhà đại đội, nhà đội, còn không thì ở nhà hàng xóm, ở đâu mà không có chỗ ở chứ.”
Cô ta quay đầu lại nói với Tôn Liên Thành: “Không phải là anh không dám dỡ chứ, không phải cần gạch sao? Nhà chúng tôi có vài viên gạch nát, đây mới là gạch!”
Tôn Liên Thành cắn răng một cái: “Dỡ!”
Trương Đức Phát xông qua, “Trung đội trưởng Tôn không dỡ được, không dỡ được đâu, đây là chúng tôi…”
“Tôi chê!” Ngô Mỹ Anh xùy Trương Đức Phát một cái, “Lúc ông đưa người qua dỡ nhà chúng tôi nói gì đó? Ai không dỡ chính là ngăn cản bước tiến lớn, chính là phản đối ba lá cờ đỏ, chính là tệ nạn của chủ nghĩa xã hội!”
Lý Thục Lan vợ của Trương Đức Phát xông qua, “Cái bà thối mồm này, cô nói ai là tệ nạn hả?”
Đám đàn bà nhà Ngô Mỹ Anh cũng ra chửi nhau với Lý Thục Lan, bọn họ sợ Tôn Liên Thành sợ Trương Căn Phát, nhưng không sợ Lý Thục Lan.
Ngay lập tức lại ồn ào thành một đám.
Nhậm Hồng Mai nhìn thấy Trương Thúy Hoa, “Chị dâu hai à, mau nói lời công bằng cho chúng tôi đi, không dỡ được đâu.”
Trương Thúy Hoa nói: “Tôi vẫn luôn nói rằng không dỡ được, cho dù là dỡ nhà ai cũng không có nơi ở không phải sao?”
“Không dỡ nhà các người, thì cũng phải đi dỡ nhà người khác? Sao giác ngộ của các người thấp như vậy? Đây là chủ nghĩa cá nhân!” Tôn Liên Thành hừ lạnh lùng, kết quả hoàn toàn không có tác dụng.
Tôn Liên Thành hô lên dỡ, thì có người ra ngoài thôn kêu đội dỡ gạch vào.
Rất nhanh mấy chục người đàn ông cao to kéo hơn mười chiếc xe bay qua, từng xe một vận chuyển gạch đến nhà máy gang sắt.
Ngô Mỹ Anh chống hông cười trên nỗi đau của người khác: “Trương Đức Phát, ông cứ đến dỡ, dỡ hết nhà chúng tôi, cả thôn đến nhà đại đội ở. Con sâu làm rầu nồi canh như anh, thôn họ Chu chính là bị ông làm hỏng!”
Trương Đức Phát oan đến mức đã không phải làm gì, cứ khuyên Nhậm Hồng Mai, lại bị vợ mình tát cho một cái.
Lý Thục Lan mắng: “Ông đúng thật là bị che mắt mà, việc tốt mà ông làm đây!”
Không cần nói cũng biết chuyện gì.
Trương Đức Phát giận dữ: “Trách tôi được sao? Nếu không phải bọn họ bắt tôi lại, tôi còn cần phải vậy?”
Bên cạnh có người nghe thấy mỉa mai: “Không ai bắt ông cả, là bản thân ông không chịu được, ông muốn đổ thừa người khác, thì thế nào ông cũng có cớ.”
Dỡ sân xong rồi tháo chuồng heo, tháo chuồng heo xong rồi tháo phòng, lúc chiều tối là tháo đến nhà chính.