Chương 472: Treo cổ rồi(3)
Nhậm Hồng Mai đã không khóc nên lời, bà ta xông vào nhà nằm trên phảng, sống chết không chịu ra ngoài.
“Các người tháo đi, đập chết bà già này trong đó!”
Tôn Liên Thành hét lên: “Tháo từng cục gạch một, đừng tháo hỏng, cột nhà cũng tháo đi, nhà máy gang sắt cần lượng lớn gỗ.”
Đùa chứ, khả năng chúng tôi chuyên nghiệp, sao có thể đập chết người, không đập chết cả một con kiến!
Đám đàn ông tháo mái ngói nhà xong, lại dỡ mái nhà ở dưới.
Đột nhiên một người trượt chân, hét lên: “Trời ơi, bà già treo cổ rồi!”
Tôn Liên Thành cũng hết cả hồn, “Mau mau, đưa xuống!”
Anh ta xông vào với một người đàn ông, ôm Nhậm Hồng Mai đang treo cổ xuống, phát hiện đã không được rồi.
Ông ta hét lên: “Mau gọi bác sĩ đến, nhân viên y tế của đại đội các người đâu?”
Người bên ngoài hét lên: “Đại đội chúng tôi làm gì có nhân viên y tế nào chứ?”
Nhìn thấy Nhậm Hồng Mai lại treo cổ trong thời gian ngắn như vậy, còn mang dáng vẻ như sắp chết đi, các đàn bà cũng hết cả hồn.
Trương Đức Phát và Lý Thục Lan mắng Ngô Mỹ Anh: “Người đàn bà chết tiệt này, đều là bị cô hại đó!”
Ngô Mỹ Anh cũng ngây người ra một chút, Hà Tiên Cô và Trương Thúy Hoa đã chạy vội qua, kêu người đàn ông mau đặt Nhậm Hồng Mai xuống.
Hai người Hà Tiên Cô và Trương Thúy Hoa, một người nhấn nhân trung nhấn cổ, một người xoa ngực nhấn ngực, làm một hồi sau cuối cùng cũng cấp cứu được Nhậm Hồng Mai.
Giọng của Hà Tiên Cô run hết lên, “Tôi nói bà em, sao bà lại không nghĩ thông được vậy, nếu như bà đi rồi, bí thư đại đội nhà bà còn không biết phải hại cả nhà tôi như thế nào.”
Nhậm Hồng Mai vỗ đùi bắt đầu khóc lóc, “Nhà của tôi trời ơi…”
Lý Thục Lan nhìn thấy Nhậm Hồng Mai cuối cùng cũng sống lại, thở phào nhẹ nhõm, lại bắt đầu mắng Ngô Mỹ Anh, Ngô Mỹ Anh lại mắng Trương Đức Phát.
Cuối cùng Tôn Liên Thành cũng tháo hết căn nhà cho sạch sẽ, cái lấy được thì lấy đi hết rồi.
Tôn Liên Thành tháo gạch xong, đưa người đầy xe rời khỏi, chỉ để lại cái phảng trống và tủ quần, thùng gỗ to, cùng với máy kéo sợi và một đống bông gòn trước phảng.
Nhậm Hồng Mai nhìn đống bông gòn đó, giống như cả thôn đều biết được bí mật của mình vậy, cảm giác mặt bị đấm sưng hết lên, cảm giác thiếu an toàn như quần áo bị người khác lột sạch vậy, hận không thể tìm sợi dây siết chết mình, bà ta vừa giận vừa dỗi, vừa ngại vừa tức, cơn giận nổi lên khóc hét một tiếng lại ngất đi.
Hà Tiên Cô và Trương Thúy Hoa đáng lẽ phải đi, lại bị gọi về loay hoay một hồi làm bà ta tỉnh dậy.
Lúc này trời đã sập tối, cộng thêm mọi người đều bị mấy người Tôn Liên Thành chọc giận, cũng hoàn toàn không đến gần nhìn nhà của bí thư đại dội.
Mấy người Trương Thúy Hoa rời khỏi quay về nhà ăn, đều chưa ăn cơm hết.
Hà Tiên Cô mặt mày rũ rượi, “Em à, chắc là… không tốt nhỉ.”
Trương Thúy Hoa an ủi bà ta, “Chị cứ yên tâm, việc này không đổ thừa chúng ta được đâu.”
“Chị biết, chúng ta không sai, nhưng mà… ăn trộm tai to không phải là người nói đạo lý.”
Trương Thúy Hoa nói: “Đội chúng ta không thuộc quyền quản lý của ông ta, ông ta không quản được đâu, đừng sợ.”
Hà Tiên Cô lại vẫn mặt màu rũ rượi, mắt giật lắm, cứ cảm thấy trong lòng lo lắng.
Tháo nhà của Trương Căn Phát, giữ lại được những ngôi nhà chỉ có bốn năm tầng gạch trong thôn.
Nhà Trương Căn Phát chỉ có Nhậm Hồng Mai ở nhà, con gái đã đi lấy chồng, hai con trai đi theo Trương Căn Phát ở nhà máy gang sắt.
Lúc này con gái cũng không về được, vậy nên bà ta cũng là có khổ không biết kể ở đâu, chỉ có thể kêu Trương Đức Phát mau đi nói cho Trương Căn Phát biết.
Trương Đức Phát về nhà máy gang sắt, đi trong đêm đến nhà ga xe lửa huyện, chê xe lừa chậm không chịu đi, chạy thẳng qua luôn.
Tìm được Trương Căn Phát cũng mệt đến đỏ hết cả mắt, ông ta vừa gặp đã ôm em họ khóc lóc lớn tiếng.
Trương Căn Phát hết cả hồn, dáng vẻ này như ba mẹ chết vậy.
“Anh à, anh làm gì đó?”
Trương Đức Phát ôm ông ta chặt thật chặt, “Người anh em à, anh xin lỗi em, không giữ được.”
Trương Căn Phát nghe ông ta nói tùm lum hết, kéo ông ta vào góc, “Anh làm gì đó?”
Trương Đức Phát bèn mang chuyện hôm nay thêm mắm thêm muối nói lại một lần, “Đều tại con đàn bà thối Ngô Mỹ Anh làm hỏng chuyện, còn thêm mấy bà Trương Thúy Hoa, ép Tôn Liên Thành cứ phải tháo nhà chúng ta, nói không tháo là không ủng hộ bước tiến lớn, chính là tệ nạn của xã hội chủ nghĩa. Trời đất mẹ ơi, đau lòng chết em mất, em vừa kéo vừa khuyên cũng không kéo được, còn bị bọn họ đánh cho một trận!”
Trương Căn Phát ngây người ra một hồi mới hoàn hồn lại, cái gì?
Dỡ nhà của ông ta?
Nhà của ông ta?
Dỡ nhà của ông ta?!!!
!!!!!
Trời mẹ nó!
Tuy rằng bình thường lúc ông lừa thành viên thì nói hay lắm, phải cống hiến tặng quà cho nhà máy gang sắt, nhưng mà đến lượt ông ta, thì không thể chấp nhận chút nào!