Chương 498: Chiến trời đấu đất(4)
Thời tiết địa phương đã quyết định việc “Thu phân sớm, sương xuống trễ, sương đông vừa lúc trồng lúa mạch.” Nhưng mà sương giáng cũng qua rồi, nếu như không mau trồng lúa mạch, thì đúng thật là trễ rồi,.
Mấy người Trương Thúy Hoa thương lượng, “Chúng ta phải tìm cách trồng ít lúa mạch.”
Nhưng mà không có gia súc không thể cuốc đất rải hạt giống.
Mấy ngày trước bọn họ đã từng thử cuốc đất thủ công, các đàn bà kéo cuối, phía trước hai người ở giữa ba người, trái phải thêm hai người nữa, tổng cộng bảy tám người đàn bà kéo một cái cuốc sắt, đến đầu ruộng thì đổi người.
Nhưng mà sau nửa ngày như vậy, người nào người nấy cảm giác mệt điên luôn hoàn toàn không kiên trì được, chỉ có thể dừng lại tránh nhọc người quá mức.
Mạc Như nói: “Con đi tìm chủ nhiệm phụ nữ giúp đỡ.”
Cô ấy tìm đến Trần Ái Nguyệt, “Chủ nhiệm à, lần trước chị nói vẽ tranh rèn luyện gang sắt, em vẫn luôn chưa từng thấy, không biết vẽ thế nào, hay là chị dẫn em đi xem thử. Chị cũng biết rồi, em vẽ tranh đều là vẽ theo mẫu, tự mình không vẽ được.”
Từ bức đầu tiên thủy thủ hàng hải, bức thứ hai thiết nương tử thu hoạch mùa thu, đến sau này Mạc Như còn vẽ cho Trần Ái Nguyệt một bức tranh thành viên ủng hộ rèn luyện gang sắt, nhà nhà hộ hộ quyên góp chảo, gỗ, lông gà, gạch v.v… cũng nhận được đánh giá tốt.
Nhưng mà tranh nhà máy gang sắt phóng vệ tinh Mạc Như không có vẽ, lấy cớ là mình chưa từng thấy không vẽ ra được thể thống gì.
Bộ tuyên truyền nhà máy gang sắt cũng có tranh của mình, Tương Ngọc Đình cảm thấy không tốt bằng Trần Ái Nguyệt, còn hỏi vài lần nữa.
Trần Ái Nguyệt bây giờ đối xử với Mạc Như là có yêu cầu chắc chắn sẽ đồng ý, bởi vì cô ta đã dựa vào cái này chính thức trở thành nhân viên tuyên truyền dưới quê của công xã.
Một tháng có phụ cấp hai đồng, sau này còn tăng nữa, hơn nữa chỉ cần làm tốt cô cũng có cơ hội chuyển thành nhân viên chính thức.
Đây mới là điều Trần Ái Nguyệt kỳ vọng nhất.
“Đồng chí Mạc Như, chị đã sớm muốn đề xuất như vậy rồi, sáng sớm ngày mai chúng ta đi.”
Mạc Như hẹn xong với Trần Ái Nguyệt, sau đó về báo cáo cho Trương Thúy Hoa và Hà Quế Lan, “Ngày mai chủ nhiệm Trần đưa con đến nhà máy gang sắt, xem thử có thể mượn gia súc về trồng lúa mạch không.”
Lúc này vội trồng còn có thể ra cây non, trễ nữa thì không được rồi.
Thành hay không thành thôi thì thử một lần đi, Trương Thúy Hoa đưa người đến nhà sắp sửa soạn ít bánh chiên, hành lá, tương đậu, cải mặn để bọn họ cõng đi các đàn ông ăn thêm.
Bọn họ thì ở nhà tiếp tục đào khoai lang mùa thu, các cụ già thì đưa con nít ở nhà xử lý cải bẹ xanh, củ cà rốt, phơi chút cải ướp mặn.
Sáng sớm hôm sau trời còn tối mịt, Trần Ái Nguyệt đã đến gõ cửa tìm Mạc Như xuất phát.
Trần Ái Nguyệt thấy cô ẵm con gái, còn có một rổ bánh chiên, nghĩ lại nói: “Chúng ta đẩy một cái xe nhỏ đi, em chờ chị về nhà đẩy qua.”
Mạc Như đang suy nghĩ xe trong đội đều đi ủng hộ nhà máy gang sắt hết rồi làm gì cô ta có xe nhỏ, đến lúc Trần Ái Nguyệt đẩy chiếc xe nhỏ qua, cô phát hiện thì ra là chiếc xe đẩy một bánh bị đào thải được cải trang lại.
Quan tâm nó làm gì, nói chung dùng được là được rồi.
Mạc Như đặt rổ bánh chiên kia và túi ngủ cho Chu Minh Dũ vào trong xe, mình thì ẵm con gái, Trần Ái Nguyệt đẩy chiếc xe đẩy nhỏ, hai người trời chưa sáng là đã lên đường rồi.
Bởi vì gần đây rèn luyện gang sắt vào giai đoạn dầu sôi lửa bỏng, xung quanh nhà máy gang sắt ô nhiễm khủng khiếp, trong không khí lúc nào cũng có hạt bụi dày đặc, làm bầu trời âm u.
Bầu trời sao đáng lẽ lấp lánh cũng trở nên tăm tối, chỉ có sao bắc cực và một số ít ngôi sao sáng còn đang ngoan cố chiếu sáng.
Càng đi về hướng bắc không khí càng tệ trời cũng sáng chưng lên, nhìn cảnh tượng phía trước, Mạc Như dường như không nói nên lời.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hàng nghìn hàng vạn người cùng lao động, không cần biết kết quả thế nào, giờ này phút này, thực sự có cảm giác chấn động ầm ầm sóng dậy, rộng lớn mạnh mẽ!
Đến giờ phút này, cả huyện có hơn sáu vạn người tập trung luyện sắt thép, hơn nữa xu hướng đó còn có tiếp tục tăng.
Ở xưởng sắt thép số một hơn hai vạn dân công, con số này chưa bao gồm những dân công đào quặng than trong phường và vận chuyển trên đường. Những dân công này phân nhóm đóng quân xung quanh xưởng sắt thép, chiếm cứ mấy thôn gần đó và các cánh đồng xung quanh, càng thêm đảo lộn nghiêm trọng kế hoạch sản xuất nông nghiệp ở những thôn này.
Những cánh đồng này đều được xới bùn để xây lò cao bằng đất luyện sắt, làm bể chứa nước.
Để phục vụ cho tuần lễ vệ tinh sắt thép cả nước, tất nhiên xưởng sắt thép số một cũng không cam chịu lạc hậu, hiện tại đã dựng lên dày đặc những lò cao bằng đất, hơn nữa còn có không ít lò đang trong quá trình xây dựng.