Chương 531: Oán trách(4)
Mạc Như cười, hai tay giơ lên làm động tác đè ép xuống, phía dưới lập tức yên tĩnh lại.
Cô nói: “Thực ra tôi thực sự không làm gì đặc biệt, nhưng cũng giống mọi người ngày nào cũng đi làm, ăn cơm và đi ngủ. Điều khác biệt duy nhất có thể là bắt sâu bọ, nhặt bông nhanh hơn chút mà thôi. Nếu Đảng và nhân dân đã trao cho tôi vinh dự của chiến sĩ thi đua bông thì tôi không thể phụ lòng mọi người, nên mỗi ngày sau khi đi làm về, tôi đều phải ra ngoài đi dạo quanh, xem tình hình các ruộng bông thu hoạch, như thế mới vô tình bắt gặp tên khốn nạn Khám Nhật Sơn. Mao chủ tịch từng nói, Tất cả các bè phái phản động đều là con cọp giấy, có ánh sáng Đảng soi sáng, tôi chỉ là vung nắm tay, thổi một hơi là con cọp giấy kia bay xuống sông rồi, ha ha.”
Mọi người cười phá lên, la to: “Con cọp giấy, đả đảo con cọp giấy.”
Mạc Như nói tiếp: “Tất cả phái phản động đều là con cọp giấy, 一切cáo mượn oai hùm打着Mao chủ tịch và Đảng的旗号làm hại cán bộ của người dân cũng là con cọp giấy. Bên dưới chúng tôi vẫn là mời đồng chí Khương Thanh Phân kể câu chuyện bọn họ đấu trí đấu dũng với phái phản động.”
Lại là tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Hiện tại, Khương Thanh Phân đã là chủ nhiệm phụ nữ mới nhậm chức của đại đội Khám gia, tuyên truyền giải phóng phụ nữ cũng là một trong những nhiệm vụ công việc của cô ta, việc nhân đức không nhường ai.
Khương Thanh Phân bước lên bục, nói: “Chúng ta làm gì có câu chuyện đấu trí đấu dũng, chẳng qua chúng ta chỉ họp than thở mà thôi. Đã mở cuộc họp than thở tại công xã, hiện tại không nói, chỉ nói đến vấn đề thái độ và địa vị của phụ nữ chúng ta. Chúng ta là phụ nữ, thế gian này ngoại trừ đàn ông ra thì chính là phụ nữ, đàn ông và phụ nữ rõ ràng không tách rời được, nhưng không biết tại sao có rất nhiều người coi thường phụ nữ, hạ thấp phụ nữ, bao gồm những phụ nữ chúng ta cũng cho rằng như thế, thậm chí càng tệ hại hơn là... Mao chủ tịch cũng từng nói phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời, nhưng tại sao có những người còn tự coi thường mình? Nói đến chuyện tên súc sinh Khám Nhật Sơn làm hại đông bào phụ nữ, rõ ràng chúng ta là người bị hại, chúng ta nên liên hợp lại lật đổ phái phản động, nhưng có người lại cho đó là điều nhục nhã không dám mở miệng, có người còn nói bừa bãi, nói những lời khó nghe, chẳng những không mắng chửi Khám Nhật Sơn mà ngược lại còn mắng chửi những người phụ nữ tội nghiệp này...”
Tất cả mọi người tại đó đều hăng hái phát biểu, cũng có một số người cảm thấy bối rối và xấu hổ, họ rụt người lại, không nói cũng không bỏ đi.
Có một số phụ nữ đến từ đại đội Khám gia, bọn họ ngồi bên cạnh Lý Quế Vân, bất mãn lẩm bẩm.
Người lớn tuổi là chị gái Lý Quế Hoa của Lý Quế Vân, người nhỏ tuổi là con dâu cả Lưu Bình của Lý Quế Hoa.
Lưu Bình nhìn Khương Thanh Phân, người đang nói hùng hồn ở trước mặt, cô ta sầm mặt, thấy phiền chán không nói nên lời.
Cô ta lẩm bẩm: “Tôi vốn tưởng rằng sau một thời gian sẽ ổn định, gả đi là xong chuyện. Giờ thì hay rồi, bọn họ làm rồi lên, trên thế giới này không ai là không biết. Không chỉ có đại đội Khám gia chúng ta biết, công xã Tiền Tiến cũng biết, giờ đến cả công xã Hồng Kỳ cũng biết, e là cả huyện Cao Tiến biết hết cả rồi, còn gả cho ai được đây? Nghe bọn họ nói những lời dễ nghe, nếu bọn bị làm nhục thì con có thể nói ra những lời đó hay không? Đúng là mất mặt.”
Lý Quế Hoa không nói gì, vẻ mặt cũng rất khó coi.
Lý Quế Vân không nghe rõ cô lẩm bẩm điều gì, nói: “Con gái bị làm hại, chúng ta phải thương yêu con gái, làm gì còn biết xấu hổ nữa? Hiện tại, kẻ làm nhục bị xử chết, thực sự là ông trời có mắt, quả báo kiếp này, xử hay lắm.”
Bà ấy vui mừng vỗ tay.
Lý Quế Hoa thở dài nặng nề, hôm đó vừa xảy ra chuyện, bà ấy rất buồn rầu, vừa thương vừa tức giận. Hai hôm sau đã không còn thương xót nữa mà chỉ cảm thấy xấu hổ, mất mặt, trách con gái cứ thích làm đẹp, đi hái hoa dại cái gì, rồi lại trách con gái sao không cùng chị dâu đi giao bông mà lại đi một mình...
Rồi mấy hôm sau, nhìn thấy mấy gia đình với Khám Nhật Sơn có quan hệ bất chính, họ được chia công việc nhẹ nhàng nhất, lấy điểm công tác cũng cao, được ăn uống no nê thì bà ta lại có một suy nghĩ rất kỳ lạ.
Nếu con gái đã không còn sạch sẽ và cũng rất mất mặt thì tốt hơn hết là giao cho Khám Nhật Sơn để cô ấy duy trì tốt mối quan hệ với Khám Nhật Sơn, như thể thì gia đình bà ấy cũng có thể được nhờ.
Ngay sau đó, bà ấy phát hiện con trai cả cũng có suy nghĩ như thế.
Một bà cụ như bà tất nhiên rất ngại làm chuyện này nên bảo con dâu Lưu Bình đi thăm dò.
Cuộc tranh luận này chính là chủ nhiệm phụ nữ ban đầu của đại đội Khám gia Khám Trân Nhi, là chị họ của Khám Nhật Sơn, hoán thân kết hôn với người đàn ông trong thôn mình.