Chương 530: Oán trách (3)
Trần Ái Nguyệt vui mừng không ngớt, cô ta vẫy tay về hướng các phụ nữ: “Chà! Mọi người hãy nghe tôi nói, công xã quyết định biểu dương kiểu mẫu phụ nữ của đại đội chúng ta, muốn trao tặng danh hiệu vinh dự phụ nữ điển hình cho đồng chí Mạc Như, mọi người cùng vẻ vang.”
Có rất nhiều phụ nữ vỗ tay lốp bốp: “Vẻ vang, vẻ vang. Mạc Như lợi hại quá, cô ấy là tấm gương của chúng ta.”
“Hiện tại chúng ta về nhà mẹ đẻ cũng rất mở mày mở mặt, đã có thể ngẩng cao đầu rồi.”
“Chẳng phải sao, có chú út làm mai, trước kia nhà gái kén cá chọn canh không vui. Hiện tại nghe thấy thôn chúng ta có kiểu mẫu luyện thép, chiến sĩ thi đua bông rồi có một kiểu mẫu phụ nữ nên sính lễ cũng giảm đi nhiều, họ chỉ mong sao lập tức gả đến đây. Mẹ chồng tôi lại do dự rồi,cảm thấy thế lực như thế này sao xứng với chiến sĩ thi đua cùng một thôn? Sao cô ta lại mặt dày đến thế, cứ phải tìm một người khác, ha ha.”
Vương Liên Hoa nghe xong mím môi, trong lòng chua xót không biết là mùi vị gì, ban đầu cô ta cảm thấy Mạc Như cũng như mình chẳng qua cũng chỉ là sinh một đứa con gái mà thôi.
Đâu ngờ người ta liên tiếp lập công giành vinh dự, đợt trước là chiến sĩ thi đua bông, lúc này lại trở thành tấm gương phụ nữ, nếu còn tiếp tục nữ thì không biết sẽ như thế nào nữa.
Cô ta căm hận hái quả bông, ngẫm nghĩ Chu Thất Thất hiện tại ngủ trong túi ngủ bông mới.
Thực sự quá xa xỉ, quá lãng phí.
Con gái cô ta ngay cả cái chăn cũng không có, hiện tại cả ngày buộc lại để ở nhà, tè dầm trên người, ngày nào cũng hôi thối chết đi được.
Trần Ái Nguyệt thông báo xong quay về chuẩn bị, cô ta phải làm lớn động tĩnh hơn, dù sao Mạc Như cũng là tấm gowng phụ nữ bình dân đứng đầu công xã.
Cô ta lại là chủ nhiệm phụ nữ, đây cũng là vinh dự của cô ta.
Cô ta muốn mở cuộc họp phụ nữ toàn đại đội để tuyên truyền học tập mới được.
Hai ngày sau, trời càng lạnh.
Buổi sáng, Mạc Như ra ngoài đi dạo quanh một vòng rồi về con gái bú sữa, chơi đùa cùng con gái. Thấy không có ai, cô ra sông thu lại sọt cá xem có cá hay không.
Kể từ sau khi Chu Minh Dũ đi, cô phụ trách dùng sọt cá này, trước kia cũng bắt được vài con cá nhỏ, nhưng lần này không bắt được con nào.
Cô nhìn kỹ, dưới sọt cá có một cái lỗ lớn, dù sao cũng là thứ làm bừa, không dùng được lâu.
Cô để sọt cá trên bờ, cô suy nghĩ phải tìm thời gian nhờ Liễu Tú Nga vá lại giúp, cô nhìn thấy một đám phụ nữ hùng dũng đi về phía mình.
Mạc Như lẩm bẩm một mình, mấy hôm nay sao hở một tí là nhìn thấy một đám phụ nữ vây quanh cô, thực sự là quá khủng khiếp.
“Đồng chí Mạc Như!”
Mạc Như nghe thấy giọng nói hơi lạ lẫm, không quen thuộc, cô nhìn thấy người phụ nữ có vóc dáng nhỏ bé, mặt mũi xinh đẹp dẫn đầu đang tiến về phía mình, phía sau có cô ta có phụ nữ đại đội Tiên Phong, còn có những người cô không quen biết.
Cô suy nghĩ, đây có phải là Khương Thanh Phân?
Đại đội Khám gia, sao cô ta lại đến?
“Đồng chí Mạc Như! Cảm ơn cô, cảm ơn cô đã trừ hại cho dân.” Khương Thanh Phân và những người phụ nữ khác chạy đến bắt tay với cô.
Mạc Như hỏi: “Tên khốn kia bị pháp luật trừng trị chưa?”
Một số phụ nữ lẩm bẩm cái gì mà trừng trị theo pháp luật, đôi mắt Khương Thanh Phân nước mắt long lanh nhưng cô ta vẫn rất vui: “Đúng thế! Hắn bị đánh thành phần tử xấu, huyện ủy và chính quyền huyện cũng như ủy ban khu vực, tỉnh ủy đã nộp báo cáo, tỉnh ủy xử hắn tội chết, đang nhốt trong nhà lao chờ bắn.”
Tội chết.
Mạc Như thì thầm trong lòng, cũng được, nếu không xử tội chết u ác tính này này thì ra ngoài còn làm hại người khác nữa.
Khương Thanh Phân: “Không chỉ có mình hắn, còn có những người có liên quan cũng bị xử tội, được đưa đi cải tạo lao động.”
“Đồng chí Mạc Như, thực sự cảm ơn cô nhiều, cô đã trừ hại lớn cho đại đội Khám gia chúng tôi.” Một số phụ nữ bày tỏ cảm ơn.
Mạc Như xua tay: “Tôi cũng không làm gì, đều là do ánh sáng của Mao chủ tịch và Đảng soi sáng yêu ma quỷ quái.”
Trần Ái Nguyệt nghe tin vội đến, lập tức tổ chức cho các phụ nữ đi họp, cô ta đã chuẩn bị mấy ngày nay.
Không chỉ là đại đội Tiên Phong, Trần Ái Nguyệt còn liên hệ chủ nhiệm phụ nữ của những đại đội khác ở gần đó, tổ chức cho nhiều phụ nữ đến học tập.
Hội trường ở ngoài sân trước nhà đại đội của đại đội Tiên Phong.
Bọn họ mời Mạc Như nói vài câu.
Mạc Như không cảm nhận được sự đắc ý và sảng khoái của Trương Căn Phát, cô không muốn quá phách lối, cần phải khiêm tốn mới tốt.
Cô đi đến phía trước, khua tay ra hiệu cho mọi người giữ yên lặng.
Những người phụ nữ bắt đầu hoan hô, dành cho cô tràng pháo tay nhiệt liệt.