Chương 529: Oán trách(2)
“Sao một cái tát đã không còn nhớ gì nữa, có phải là cần đến hai cái tát?”
“Nói năng bừa bãi cẩn thận rụt lưỡi, cô bôi nhọ chiến sĩ thi đua chính là bôi nhọ Đảng, nếu bị bắt sẽ bị xử tội đấy.”
Mắng chửi xong không quan tâm đến bọn họ, bọn họ cũng trung thực hơn.
Thực sự muốn nói cũng chỉ có thể trốn trong một góc lẩm bẩm như một con chuột, không dám để người khác nghe thấy.
Các phụ nữ của đội ba đội bốn, như Lương Thục Anh ban đầu còn muốn nói chuyện phiếm nhưng hiện tại đâu dám nữa.
Phụ nữ đội hai và đội một đúng là biến thái, học theo Trương Căn Phát phát động bọn trẻ. Nếu nghe thấy ai huyên thuyên về chuyện xấu của chiến sĩ thi đua thì phải báo cáo.
Là báo cáo có thưởng.
Mẹ nó, ác quá, chiêu này đúng là khó mà đề phòng được.
Có rất nhiều đứa trẻ, đừng nhìn bọn chúng chỉ mới bốn năm tuổi nói năng không lưu loát, thực ra chúng có khả năng học theo cách nói chuyện rất nhanh.
Có không ít người bị con mình lừa rất nhiều, huống chi là hàng xóm càng không thể phòng được.
Vậy nên Mạc Như bị Khám Nhật Sơn mưu đồ làm loạn chuyện này, chẳng những không hình thành con dao giết người, ngược lại còn trở nên ngưng kết sức mạnh phụ nữ. Bảo vệ chiến sĩ thi đua của thôn, học tập chiến sĩ thi đua.
Vô hình trung, địa vị của phụ nữ trong thôn cũng được nâng cao một bậc.
Trần Ái Nguyệt không bỏ lỡ cơ hội lớn như thế, cô ta không chỉ tổ chức cho phụ nữ trong thôn được học tập, mà còn đến công xã lãnh đạo tuyên truyền, muốn xin biểu dương tấm gương phụ nữ của đại đội Tiên Phong.
...
Hôm nay, Mạc Như chỉ huy vài người hái quả bông ngoài đồng.
Sau lập đông, nhiệt độ không khí quá thấp, cơ bản bông đã ngừng ra sợi bông, trực tiếp hái quả bông trên cây xuống. Tất nhiên là những trạm bông này không cần, có thể chia cho các xã viên, nhất là những hộ được chia ít bông có điểm công tác thấp, chia ít quả bông nứt về, phơi khô xong cánh bông cứng được bóc ra phơi khô và đánh tơi, cũng có thể gia công thành bông lót để sử dụng.
Ai cần những thứ này thì phải tự mình đến hái.
Vương Liên Hoa, Triệu Bội Lan và những gia đình khác cũng cần nên bọn họ đi theo Mạc Như đến hái quả bông.
Bọn họ nhận ra trải qua chuyện lớn như thế, Mạc Như lại như người không có gì xảy ra, cô vẫn đi làm, vẫn đi dạo mỗi ngày, không bị ảnh hưởng gì cả, cô không xấu hổ cũng không sợ người khác.
Vương Liên Hoa thấy trong lòng mất cân bằng.
Cô ta bị Đinh Lan Anh tát một cái, còn bị người khác đàm tiếu mấy ngày, tại sao Mạc Như suýt nữa bị người khác làm nhục thì lại có công?
Mạc Như quay đầu liếc nhìn, điểm công tác của những người này thấp cũng là có nguyên do, ai cũng có động tác rất chậm.
Cô la to: “Sáng hôm nay, ai hái thì là của người đó, cũng không cần đến sân chia tập thể, đến chiều đổi người đến hái.”
Gì cơ? Ai hái thì là của người đó ư? Không đến sân cân ư?
Vương Liên Hoa và những người khác nghe thấy, lập tức lên dây cót, bắt đầu bận rộn làm việc xoẹt xoẹt, cũng không buồn nói chuyện, cũng chẳng bĩu môi, ai cũng vội vàng hái quả bông cho vào túi trên thắt lưng của mình.
Mạc Như ở phía trước cho những sợi bông cuối cùng vào trong không gian, phần còn lại thì để bọn họ hái đi.
Thấy bọn họ ai nấy cũng động tác nhanh nhẹn, cô cười và quyết định sang một bên nghỉ ngơi.
Vào đúng lúc này, Trần Ái Nguyệt từ con đường nhỏ phía nam chạy đến, vừa chạy vừa vẫy tay gọi: “Đồng chí Mạc Như! Đồng chí Mạc Như!”
Mạc Như vẫy tay với cô ta.
Trần Ái Nguyệt chạy nhanh đến như một vận động viên, cô ta kích động làm cho Mạc Như tưởng cô ta lại được thăng chức.
“Mạc Như! Đồng chí Mạc Như!” Trần Ái Nguyệt chạy đến mức khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng, trán toát đầy mồ hôi: “Tin tốt, tin tốt.”
Mạc Như: Cô nói đi.
“Đơn của tôi gửi đến công xã để biểu dương đồng chí Mạc Như là tấm gương phụ nữ đã được chấp thuận, chúc mừng cô, đồng chí Mạc Như. Chúng ta phải tổ chức cho các đồng chí phụ nữ học tập cô, phải ra sức tuyên truyền.”
Trần Ái Nguyệt nắm lấy tay Mạc Như đưa qua đưa lại.
Mạc Như: Không cần họp biểu dương học tập, mọi người trao phần thưởng cho tôi, có chút lợi ích thực tế còn tốt hơn nhiều.
Cô cười: “Chủ nhiệm! Có phần thưởng hay không?”
Trần Ái Nguyệt ngơ ngác, sau đó cười ha ha: “Có! Tất nhiên là có.”
Mạc Như chưa bao giờ che giấu việc theo đuổi vật chất của mình, cũng giống như Trần Ái Nguyệt chưa bao giờ che giấu việc theo đuổi địa vị của mình.
Mạc Như cảm thấy rằng để Trần Ái Nguyệt biết thứ bản thân cần thì tiện cho việc cả hai hợp tác, như thế thì Trần Ái Nguyệt sẽ trao đổi điều kiện hợp tác với cô mà không phải chỉ nói về tình bạn.
Chho phiếu mua vải, cuốn tập và giấy bút, thực sự có tác dụng tốt hơn bất kỳ lời nói tốt đẹp nào.