Chương 528: Oán trách
Bởi vì Đinh Lan Anh thường ngày rất điềm đạm, cho dù ở nhà hay làm việc ngoài đồng, chưa bao giờ chị ta nổi cáu với người khác, làm việc cũng không so đo tính toán, mọi người đều nói chị ta là người tốt.
Không ngờ người tốt lại đột nhiên ra tay đánh người, thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Vương Liên Hoa hoàn hồn trở lại, bất giác khuôn mặt nóng bừng, vừa đau vừa rát, cô ta chỉ muốn tìm một nơi nào đó chui vào, cô ta không dám lên tiếng la hét mà che mặt chạy đi.
Chạy được mấy bước, nhớ lại thấy khó chịu, thế là cô ta khóc lóc om sòm chạy đi thật xa.
Cái tát này không chỉ đánh riêng Vương Liên Hoa, mà còn chặn đứng rất nhiều những cái miệng đàm tiếu.
Đinh Lan Anh chịu đựng cảm giác nhục nhã của mình, hét to: “Các người cũng nghe thấy những lời của chủ nhiệm phụ nữ công xã rồi, cô ấy nói Sỏa Ni chúng ta đã trừ hại cho dân, là tấm gương của phụ nữ lao động, không phải là những người mà trước đây các người có thể tùy tiện nói huyên thuyên. Nếu các người không sợ bị đâm thọc thì thử mà xem.”
Nghĩ đến sau này gia đình mình cũng bị người ngoài nói bừa bãi như thế, Đinh Lan Anh cảm thấy trời đất quay cuồng sắp ngất đi, chị ta cũng không màng sợ hãi hay xấu hổ, chị ta ra sức hét to như thể sợ người khác không nghe thấy.
Quả nhiên, rất có hiệu quả, một đám phụ nữ vây quanh lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng gió thổi và lá cây xào xạt.
Trong lòng Mạc Như cho chị dâu hai ba mươi hai cái like, cô liếc nhìn những người phụ nữ chỉ thích cười trên nỗi đau người khác đến để xem náo nhiệt, cô lớn tiếng hô khẩu hiệu: “Mặc dù chúng ta là phụ nữ nhưng chúng ta cũng có tôn nghiêm, đừng lúc nào cũng cảm thấy bản thân thấp hơn người khác một bậc. Các người sinh con đẻ cái, hiếu thảo với ba mẹ, cày ruộng, thu hoạch hoa màu, các người nuôi sống cả gia đình, các người không biết là bản thân tài giỏi và giỏi giang biết bao. Nếu tự mình coi thường mình thì sao có thể trông mong người khác không coi thường mình?”
Hô xong khẩu hiệu, cô lại trấn an bọn họ, sau đó Mạc Như đe dọa: “Tôi không bị làm nhục, yêu cái đẹp, thích đi dạo cũng không có gì sai. Đây là tự do của tôi, nếu chính phủ đã trao tặng cho tôi danh hiệu chiến sĩ thi đua thì tất nhiên tôi phải quan sát và quan tâm đến lao động bông ở các địa phương. Nếu có ai thì thầm sau lưng nói tôi ra ngoài dạo quanh bị làm nhục gì đó, nếu để tôi biết được thì tôi bảo đảm, tôi nhất định sẽ đến nhà phá cửa đập nồi, để các người cảm nhận được tôi đánh tên khốn Khám Nhật Sơn kia như thế nào.”
Cô cười: “Không tin thì cứ thử mà xem. Hôm nay, tôi Mạc Như nói những lời này, nếu các người bị đàn ông ức hiếp, đến tìm tôi thì tôi cũng sẽ giúp các người đánh trả. Còn nếu có ai nói năng linh tinh, nói năng bừa bãi thì tôi cũng đánh luôn.”
Đối với kẻ làm nhục và người bị làm nhục có tội thì mấy cái lí luận cóc khô này tôi không khoan nhượng.
Đầu tiên là kẻ bạo lực có vấn đề, hắn luôn muốn hành hạ người khác, cho dù đối tượng là ai, không phải là bạn thì cũng là người khác, bạn không thể chế nhạo người khác chỉ vì người đó không phải là mình.
Một cái tát của Đinh Lan Anh và sự đe dọa của Mạc Như đã làm cho những phụ nữ ở thôn Chu gia thấy kinh hãi.
Trương Thúy Hoa, Hà Quế Lan còn tổ chức những người phụ nữ thường hay nói, chuyên phụ trách kể lại những lời biểu dương về Tranh Oánh ngày hôm đó và việc xấu của tên khốn nạn Khám Nhật Sơn cho mọi người nghe, trọng điểm là tuyên dương Mạc Như làm thế nào đánh tên khốn kia một trận dưới sự soi sáng của Mao chủ tịch và Đảng.
Tất nhiên có rất nhiều người hình thành quan điểm này, chiến sĩ thi đua Mạc Như có sự soi sáng của Mao chủ tịch và Đảng, kẻ xấu căn bản không đến gần được.
Các bà cụ tự lẩm bẩm nhất định là có tổ tông phù hộ, tổ tông hiển linh, nhưng rõ ràng là không nên nói ra để tránh phiền phức.
Không chỉ riêng Trương Cấu và những người phụ nữ đội hai ngưỡng mộ Mạc Như, mà đội một có một số phụ nữ cũng như thế.
Ban đầu họ tò mò về Mạc Như, ngưỡng mộ sâu sắc đội hai có một chiến sĩ thi đua tốt như thế. Họ không có cảm giác thân thiết quan sát gần Mạc Như bằng đội hai. Họ cảm thấy chiến sĩ thi đua tăng thể diện cho phụ nữ bởi vì cũng là phụ nữ như cô, cảm thấy rất vinh dự khi là phụ nữ cùng một đại đội.
Vương Liên Hoa và Triệu Bội Lan tất nhiên không chịu thua, bọn họ luôn cảm thấy Mạc Như tự chuốc lấy phiền phức, không chừng mực, không yên phận, đàn ông không ở nhà, phụ nữ một mình ra ngoài đi dạo, kết quả là hại cán bộ người ta.
Tất nhiên là bọn họ không dám nói thẳng ra, cũng không dám thì thầm sau lưng với người khác, bởi vì một khi họ cố gắng mang tiết tấu với những chủ đề đại loại như “Mạc Như chắc chắn đã bị làm nhục, nói không bị làm nhục là nói dối, bị làm nhục cũng đáng đời lắm.”, những người phụ nữ khác lập tức lên án bọn họ.