Chương 547: Lại được tuyên dương(4)
Sau đó, Trần Ái Nguyệt nhân cơ hội tuyên truyền bánh khoai lang của Mạc Như.
Nhưng bí thư Lữ không để tâm những chuyện này, nghe được vài câu đã cho rằng vô vị, anh ta cảm thấy mình đã lãng phí hai ngày cho một chiến sĩ thi đua, một người phụ nữ nông thôn, không đáng, vẫn là quay về làm chuyện lớn thì hơn, những chuyện lớn có thể tạo nên chính tích.
Anh ta quan tâm đến thu hoạch vụ thu và gieo giống vụ thu chỉ mang tính tượng trưng, anh ta còn đi tham quan ruộng thí nghiệm, những đồng ruộng có một trăm cân hay thậm chí một ngàn cân giống trên một mẫu, anh ta cười gật đầu nói được.
Vừa nghe thấy anh ta nói cái này được, Mạc Như chẳng còn hy vọng gì vào anh ta.
Được cái con khỉ.
Mạ lúa mì ngoài đồng ra mệnh mông, mạ dày đến mức không thể cắm vào chân được.
Như thế này còn có thể mọc được ư?
Chỉ sợ một bông lúa cũng không mọc lên được, nhưng những người này lại dối lòng nói là được.
Không biết bọn họ thực sự cảm thấy được hay là không hiểu.
Ra ruộng lúa mì dạo quanh một vòng, Mạc Như nghe thấy Trần Ái Nguyệt đang ra sức xu nịnh nên thấy vô vị, tất nhiên là dù cho vô vị cô cũng phải vui.
Nhập gia tùy tục mà.
Dù sao bí thư Lữ cũng là lãnh đạo huyện ủy, anh ta đã tự mình mang phần thưởng đến cho cô.
Đây là thứ tốt, hơn nữa vừa đúng lúc cô đang cần nên cô rất cảm kích.
Trần Ái Nguyệt lặng lẽ hỏi Trang Oánh có cần bảo nhà ăn chuẩn bị thức ăn hay không, Trang Oánh đi hỏi Lữ Ái Linh, Lữ Ái Linh lặng lẽ hỏi bí thư.
Bí thư Lữ nói nhỏ: “Đừng làm phiền bà con.”
Trang Oánh lập tức lĩnh hội, nói: “Vậy thì đến nhà ăn công xã thôi.”
Dù sao nhà ăn công xã cũng có thịt có mì, không giống như nhà ăn ở nông thôn cả ngày chẳng phải khoai lang thì là mì cao lương, ăn xong bụng vừa cồn cào vừa chua, sót cả ruột.
Thấy trời sắp tối, bí thư Lữ đi đến công xã cùng các cán bộ. Mạc Như và những người khác tiễn đến cổng thôn, nhìn bí thư Lữ bọn họ lên xe ngựa rời khỏi.
Mạc Như giả bộ ngây thơ, nói với Trần Ái Nguyệt: “Cán bộ huyện ủy chúng ta thực sự quá đơn giản và quá chăm chỉ, từ huyện xuống chẳng có cái xe nào, chỉ có thể đi xe ngựa, bọn họ vất vả quá.”
Giọng nói cô không nhỏ, người trong xe ngựa còn chưa đi bao xa nên nhất định có thể nghe thấy lời cô nói.
Trần Ái Nguyệt nói: “Cô nói đúng đấy, để hỗ trợ xây dựng, các lãnh đạo thực sự vất vả rồi.”
Xe ngựa đi xa hơn một chút, bí thư Lữ cười nói: “Mạc Như là đồng chí tốt.”
Mặc dù tính cách không khéo đưa đẩy, nhưng là người nói thật, lại giỏi giang, là một đồng chí tốt.
Lữ Ái Linh cũng cười nói: “Là đồng chí tốt, đồng chí Trang Oánh, công xã có bày tỏ gì hay không?”
Trang Oánh nói: “Có, đã xin bí thư Liễu công xã của chúng ta rồi. Bí thư Liễu đã cắm rễ ở tiền tuyến kể từ khi xây dựng xưởng gang thép, cả ngày không về. Cô chưa gặp qua thôi, con người mệt mỏi đến biến dạng, ốm đau mấy lần, nói là bị thương nặng cũng không ảnh hưởng đến công việc, không chịu đến bệnh viện.”
Bí thư Lữ gật đầu: “Lần này chúng ta cũng phải đến xưởng gang thép khảo sát, sáng sớm ngày mai lên đường.”
Mạc Như trở về đại đội, những phần thưởng kia được đặt trên bàn, mọi người đều đang vây quanh nhìn, sờ cái này nhìn cái kia, ngưỡng mộ vô cùng.
Nhìn thấy Mạc Như trở về, bọn họ cười: “Kiểu mẫu phụ nữ của chúng ta về rồi, vỗ tay nào.”
Mọi người cùng vỗ tay hi hi ha ha, cảm thấy thật mới mẻ.
Mạc Như nhìn những phần thưởng kia, mặc dù chỉ có ba cân đường viên, không đủ phân chia, những thứ khác cô cũng phải dùng.
Cô cười nói: “Buổi tối đến nhà ăn trộn dưa muối ngũ hương, tôi có dầu mè.”
Vốn dĩ cô muốn nói dầu mè trộn nấm, sau đó nghĩ lại sản lượng nấm của mình không nhiều, chỉ đủ cho gia đình mình ăn bữa ngon nên thôi.
Dầu mè là thứ tốt, thơm quá.
Đối với những người đã rất lâu rồi chưa được ăn chất dầu thì thứ này thật ngon.
Trần Ái Nguyệt bảo Mạc Như ôm phần thưởng về nhà để tránh nhiều người đỏ mắt, đến lúc đó lại có người nói lời chua chát, cho dù chỉ là những lời nói vô ích cũng làm người khác chán ngán.
Mạc Như ôm về phòng Trương Thúy Hoa rồi để trên giường đất, cô ăn cơm trước.
Sau bữa ăn, Trương Thúy Hoa nói: “Mẹ giữ một cân đường viên, đến lúc anh tư của con kết hôn thì cho nó.”
Mạc Như nói: “Mẹ! Dầu mè này mẹ cũng giữ đi.”
Sau này mang cơm về không ngon thì thêm một muỗng dầu mè cũng có thể tăng thêm hương vị và chất dinh dưỡng.
Trương Thúy Hoa nói: “Vậy mẹ giữ năm cân, phần còn lại con cất đi, đến lúc đó nấu chút gì đó cho con bé ăn.”
Mạc Như ra phía sau bệ bếp bưng một can dầu không rồi đổ dầu mè vào, phần nhiều thì để lại đây, phần ít thì mang về nhà.
Đường viên chia làm hai, Trương Thúy Hoa một nửa, cô giữ một nửa.