Chương 548: Muốn gả cho anh ấy
Nê Đản Nhi bọn chúng đang ở gian nhà chính mút ngón tay chép chép.
Mạc Như nói: “Sau này ai không mút ngón tay nữa thì thím cho đường viên ăn.”
Bọn trẻ lập tức lấy ngón tay ra, vẻ mặt khao khát nhìn cô, những đôi mắt sáng rực.
Thím năm là tốt nhất.
Hoa Cúc nói: “Thím ơi, con không mút nữa đâu, con còn phải trông chừng Lan Tử Nhi và Kha Lạp Nhi, cũng không cho bọn chúng mút nữa.”
Mạc Như cười, hốt một nắm từ phần của mình ra phát cho mỗi đứa nhỏ hai viên.
“Ôi!Thím tốt thật.” Mấy đứa nhỏ cầmđường viên, thực sự còn vui hơn ăn tết, bởi vì ăn tết bọn chúng cũng không được ăn đường viên ngon như vậy.”
Có thể ăn được một viên chínhlà tượng trưng cho địa vị trong đám trẻ con, sẽ được người khác ngưỡng mộ.
Mạc Như lại mang một phần đường viên của mình cho Định Lan Anh một nắm, cho Trương Cấu một nắm, bảo bọn họ mang về khi về nhà mẹ ruột, cũng được xem là đồ hiếm có.
Đang chia thìbọn trẻ của nhà các bác và các dì chạy đến, chạy đầu tiên là Thái Hà, chúng nhìn chằm chằm vào đường viên trong tay Nê Đản Nhi bọn chúng, đứa nào đứa nấy thèm đến mứt mút tay chụt chụt.
Mạc Như lấy ra một nắm đường viên, hai đứa một viên, kêu bọn nó tự cắn ra chia.
Trương Cấu nhìn từ cửa sổ đau lòng nói: “Sỏa Ni, cô không cần chia cho từng đứa đâu, chia một viên cho con trai của nhà bác và dì, con gái thì không cần, nhà người khác cũng không cần chia.”
Chỉ có hơn một cân đường viên, chớp mắt đã bị cô chia hết, hiện tại số đường viên còn lại trong tay Mạc Như còn không nhiều bằng cô và chị dâu hai nữa.
Chị ta cảm thấy Mạc Như thật phá của.
Mạc Như cười nói: “Đường viên không phải là để dỗ con nít sao, hết rồi thì mốt mua lại thôi.”
Trương Cấu: “Cô nói nhẹ nhàng quá, thứ này phải có phiếu thức ăn phụ đó, dưới quê chúng ta hoàn toàn không phát, cho dù phát cũng phải tốn tiền, không phải cơm không phải muối thì mua nó làm gì chứ?”
Mạc Như cười nói: “Thì dù gì cũng không phải cơm không phải muối, giữ lại cũng không có tác dụng, chia cho mấy đứa nhỏ ăn cho vui miệng. Sau này mua được đường trắng thì làm bằng đường trắng, thực sự không được nữa thì mình trồng củ cải đường làm mấy chục cân tự mình ăn trong đội.”
Người nam trồng tre, người bắc trồng củ cải đường, đều có thể dùng thể nấu đường.
Bã còn có thể cho gia súc ăn, không lãng phí chút nào.
Phản ứng đầu tiên của Trương Cấu: Mạc Như có phải làm chiến sĩ thi đua rồi bắt đầu trở nên đắc ý không? Sau đó lại nghĩ nếu chiến sĩ thi đua nói rằng làm được thì chắc chắn làm được.
Xưởng làm giấy không phải cũng mở được rồi sao?
Mạc Như nói như vậy, chị ta cũng không đau lòng về việcchia đường viên nữa, tuy rằng đường viên đó không chia thì cũng không phải của chị ta, nhưng mà chị ta nôn nóng thay Mạc Như.
Mạc Như chia đường viên xong, còn lại để cho Thái Hà và Vân Đóa, nói với bọn nó nếu có thể mang về đưacho người lớn không sót cục nào thìsau này có đồ ăn ngon bọn nó vẫn có phần, còn nếu bọn nó làm mất một cục thì sau này chia đồ ăn sẽ không có phần cho bọn nó nữa.
“Thím là chiến sĩ thi đua, nhìn thấy được đó.”
Tuy rằng cô chỉ nói bằng giọng điệu đùa giỡn, nhưng mà bọn trẻ không biết còn tưởng cô có thể làm thật.
Bà nội của Thái Hà là Vương Nguyệt Nga, bà nội của Vân Đóa là Lý Quế Vân, nhưng Mạc Như không cho cô bé đưa cho Lý Quế Vân mà đưa Vương Ngọc Cần, dù gì ở nhà còn có hai họ hàng ở mãi không chịu đi.
Nhà dì tư không có trẻ con nên cô không chia, mà để lại cho Ngô Mỹ Anh và Liễu Tú Nga, dù gì cũng không còn bao nhiêu viên, chính là có ý như vậy.
Cô hoàn toàn cũng không quan tâm ai không vui vẻ, đây là đường viên của cô, cô muốn cho ai thì cho người nấy, hơn nữa cô cũng cảm thấy đường viên là để dỗ con nít, người lớn không cần chia.
Kết quả Mạc Như được đánh giá là kiểu mẫu phụ nữlàm bọn trẻ vui nhất, cứ như là ăn tết vậy, đứa nào mở miệng ra cũng là thímchiến sĩ thi đua cho, thím chiến sĩ thi đua là tốt nhất.
Cô lấy áo khoác về cho Chu Minh Dũ mặc, đôi giày bông kia cho Trương Thúy Hoa, Trương Thúy Hoa không chịu lấy.
“Chúng ta đều có giày bông tự mình làm rồi, có mỗi con không có giày bông, phần thưởng của con con lấy về mang đi.”
Người trong nhà đều có một đôi giày bông, bình thường đều không nỡ mang, đều mang tất hương bồ, chỉ có qua tết hoặc đi thăm họ hàng mới mang giày bông.
Đôi giày nhựa này số ba bảy, Mạc Như mang hơi rộng nhưng mà đem lót giày cỏ vào, đi thêm vớ vải, về cơ bản cũng vừa khít.
Lữ Ái Linh vốn từng dò hỏi chiều cao của Mạc Như, không cao lắm, nhỏ nhỏ ốm ốm nên mới lấy đôi giày bông số nhỏ cho cô.
Mạc Như ôm áo khoác và giày bông đi về phía sau, nhưng bị người ta chặn lại ở trước cửa lá chuối.