Chương 549: Muốn gả cho anh ấy(2)
Cô nhìn Lý Quế Hoa và Khám Yến Nhi, nhíu mày nhẹ:“Dì cả, hai người có chuyện gì à?"
Đôi mắt của Lý Quế Hoa tham lam nhìn những thứ cô đang ôm trong người, đưa tay ra lấy: “Đây là áo khoác quân đội sao, là đồ tốt hay ho lắm đó.”
Mạc Như tránh né: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, cháu về nhà ngủ trước đây.”
Cô ấy tránh né bàn tay của Lý Quế Hoa rồi rời đi.
Khám Yến Nhi nói: “Em Mạc Như à, em nhìn áo bông của chị sau khi làm ướt cứ mãi không khô, lạnh lắm, đôi chân hiện tại còn mang giày vải nữa, bị cảm mấy ngày mãi không hết.”
Mạc Như nói: “Thật ngại quá, đến hiện tạitôi vẫn còn mang giày cỏ.”
Cô ướt hay khô gì liên quan gì đến tôi chứ, đáng để thương cảm thì tôi sẽ thương cảm, đáng để giúp đỡ tôi sẽ giúp đỡ, nhưng chị không đáng.
Không phải tất cả người bị hại đều có thể khiến người ta đồng tình, giúp đỡ vô điều kiện đâu.
Hiện tại cô thực sự cảm thấy khó ưa cái gia đình này, ban đầu nghe nói Khám Yến Nhi bị làm nhục, Đinh Lan Anh và Vương Ngọc Cần cảm thấy mất mặt, cô còn khó chịu thay cho Khám Yến Nhi, kêu mọi người đừng nói như vậy. Vậy mà tính cách của hai mẹ con này thực sự khiến người ta không thể đồng tình được, rõ ràng là ăn hiếp kẻ yếu sợ kẻ mạnh mà, không dám đi kiếm Nhật Sơn tính sổ, nhưng lại dám ăn vạ họ hàng
Lý Quế Hoa chặn đường không cho Mạc Như đi: “Cháu nói sao con người cháu giác ngộ thấp như vậy, cháu còn là chiến sĩ thi đua nữa chứ, cháu nhỏ mọn để làm gì? Hôm đó cháu không kéo Yến Nhi lại, để con bé rớt xuống sông, dì còn chưa nói cháu cố tình đấy. Cháu ôm những thứ đồ tốt của Yến Nhi, cũng không chia cho nhà dì một ít, đều ăn một mình hết, sao mà cháu lại không biết xấu hổ?”
Mạc Như cảm thấy không nói rõ được đạo lý với loại người này, sao gọi là cô lấy đồ tốt của Yến Nhi nhà họ chứ?
Cô chỉ là tóm phần tử cặn bã Khám Nhật Sơn thôi.
Không lẽ lúc Yến Nhi các ngườitóm tên khốn kia bị tôichặn lại ư?
Tôi không biết, các người cũng đâu có nói.
Cô không khách sáo nói: “Hai người mà còn lằng nhằng nữa, tôi gọi người đấy.”
Khám Yến Nhi bắt đầu khóc lóc, khóc mình đáng thương, trong trắng bị người khác hủy hoại, bị người khác xem thường, bị người khác chê bai.
Lý Quế Hoa bắt đầu chỉ trích Mạc Như: “Sao cháu lại nhỏ mọn như vậy, không lương thiện một chút nào, cháu xem Yến Nhi nhà dì đáng thương đến mức nào, sao cháu không có lòng thương cảm nào cả? Cháu có nhiều đồ tốt như thế, cháu cho dì cái áo mặc thì đã làm sao?”
Mạc Như lạnh lùng: “Cút một bên đi đừng làm tôi khó chịu, các người muốn thử cảm giác tôi đánh người phải không? Các người muốn biết Khám Nhật Sơn đã bị đánh như thế nào chứ gì?
Lý Quế Hoa thấy cô đột nhiên trở mặt, khuôn mặt đáng lẽ đang rất vui vẻ hòa đồng hiện tại lại lạnh lùng đến mức này, bà ấy cảm thấy cô con dâu này đúng là không phải thứ tốt lành gì, ngay sau đó bà ấy muốn ngang ngược nói chiến sĩ thi đua đánh người.
Mạc Như ra tay trước, hét lớn lên: “Người đâu, có người cướp phần thưởng của chiến sĩ thi đua.”
Saukhi hét lên, có vài phụ nữ chạy đến: “Sỏa Ni, có chuyện gì vậy?”
Mạc Như chỉ hai người kia, phẫn nộ nói: “Hai tên điên này, cứ nói phần thưởng mà tôi nhận được nên thuộc về bọn họ.”
Lý Quế Hoa và Khám Yến Nhi hoàn toàn không ngờ Mạc Như mặt dày như thế, gọi người đếnkhông cần biết họ hàng thân thích.
Người phụ nữ kia nói: “Tôi sống gần tuổi này rồi, chưa từng thấy ai không có sĩ diện như thế.”
Người còn lại nói: “Còn không phải sao, ai mà không biết còn tưởng là chiến sĩ thi đua chúng ta đầy đọa con gái người ta nữa chứ.”
“Ở nhà người ta, ăn cơm nhà người ta, làm người ta đói xỉu luôn, bọn họ lại ăn no nê, không biết xấu hổ, thật sự là không có lương tâm mà.”
“Đúng là chưa từng thấy loại người như vậy, thật không có sĩ diện.”
Lý Quế Hoa tự cho mình là người có đạo lý, có mặt mũi, trước giờ chưa từng làm chuyện để người ta chỉ thẳng vào mặt mà nói, đều là do con gái bị ức hiếp nên mới không thể ngẩng mặt lên được.
Bà ấy cảm thấy những người này đều là vì con gái mình bị ức hiếp nên mới nói nhăng nói cuội.
Hiện tại bị bọn họ chỉ trích, bà ấy càng không thể chịu được: “Đúng là người sống thì cần có sĩ diện, cây sống thì cần có vỏ, mặt mũi này đều mất hết rồi, đúng là không còn mặt mũi để sống tiếp mà.”
Lý Quế Hoa bắt đầu tát vào mặt mình.
Mạc Như không quan tâm bà ấy, cô chào hỏi cảm ơn với mọi người rồi mở cửa về nhà: “Con gái tôi còn đang chờ bú sữa trên giường đất nên tôi về nhà trước đây, cảm ơn các chị dâu.”
Cô bước vào nhà nhưng không châm đèn lên, mà ôm con gái ra cho bú sữa trước.
Mấy bà cụ ở ngoài lại bắt đầu ngưỡng mộ.