Chương 556: Tai nạn và âm mưu
Trương Đức Phát nghe thấy anh kêu mình cút đi, càng không chịu, ngược lại càng thu hút sự chú ý của anh ấy, không để anh ấy kiểm tra giàn giáo kia.
Lúc này, Chu Bồi Cơ vui mừng la lên: “Ra dòng nước sắt rồi!”
Tuy rằng đã từng ra vài lần dòng nước sắt, nhưng mỗi lần nước sắt đỏ đỏ như keo chảy ra, mọi người vẫn rất kích động và hưng phấn, cảm giác có mệt và cực đến mức nào cũng đáng!
Bọn họ cũng đang làm một phần cống hiến cho việc đuổi theo nước Mỹ, vượt qua Anh, cống hiến sức mạnh của mình cho sự lớn mạnh của tổ quốc!
Mọi người đều trở nên kích động, vây quanh nhìn nước sắt đỏ chảy ra, Trương Đức Phát cũng không ngoại lệ.
Ông ta ngang ngược quen rồi, không cho phép người ta cản mình lại, đẩy người đằng trước ra một cái rồi đưa mặt qua: “Cho tôi xem thử.”
Lúc này có người ở đằng sau đẩy ông ta một cái, ông ta loạng choạng, vừa đúng lúc này, nước sắt đỏ từ miệng sắt cũng chảy ra, chảy vào hố cát hình chữ U đã được vẽ sẵn, nhiệt độ hơn một nghìn độ nổi khói trắng lên, nóng hừng hực, làm mặt mọi người đều đỏ lên hết.
Mọi người đang tập trung nhìn nước sắt đỏ, không ai ngờ Trương Đức Phát lại đột nhiên lao đến phía nước dòng nước sắt.
“A!” Trương Đức Phát kêu thảm khốc, cơ thể không kiểm soát được lao đến.
“A...”Trương Đức Phát kêu la thảm thiết, cơ thể không kiểm soát lao tới trước.
Mọi người đều kinh ngạc, ai cũng khiếp sợ không biết nên làm sao.
Chu Minh Dũ phản ứng, hét to, một bước dài chạy đến đá bay Trương Đức Phát, đá ông ta ra khỏi hướng dòng nước thép đỏ để tránh cho tình cảnh bi thảm cả người rơi vào trong.
Trương Đức Phát bị đá lùi về phía sau một bước để tránh dòng nước nóng chảy và hố cát, ông ta lảo lảo đảo lùi bước, kết quả phía sau có quá nhiều người, không biết là bị đẩy hay là trượt chân.
Oạch... Rầm...
Trương Đức Phát ngồi cái mông lên, đôi chân duỗi thẳng vừa lúc cho vào hố cát cùa dòng nước thép. Hố cát chứa đầy dòng nước thép đỏ chính là lò tinh luyện kim loại.
Một làn khói trắng bốc lên, kéo theo mùi thịt cháy khét lẹt.
“A...”
Trương Đức Phát kêu la thảm thiết, đau đớn ngất đi.
Trương Kim Lạc cũng hoảng sợ đến ngớ ngẩn, đờ người đứng ngay đó, anh ta không biết rằng dòng nước thép này lại nguy hiểm như thế.
“Chết người rồi, chết người rồi.”Anh ta nhát gan hét lên loạn xạ.
Chu Minh Dũ lập tức chạy đến, kéo Trương Đức Phát từ trong dòng nước thép ra. Dòng nước thép bắn lên khiến cánh tay anh bỏng đau đớn nhưng anh cũng không màng, anh đặt Trương Đức Phát nằm sấp dưới đất: “Mau đi gọi nhân viên y tế.”
Bệnh viện huyện có bác sĩ đến nông thôn đóng tại xưởng sắt thép, có phòng y tế ở bộ chỉ huy.
Chu Thành Liêm và những người khác nhanh chóng đi gọi bác sĩ.
Trương Kim Lạc nhìn đôi chân Trương Đức Phát đã hóa thành tro đen, vừa chạm vào tro đã rơi lã chã, anh ta trợn tròn đôi mắt, gào thét một tiếng rồi ngất lịm.
Triệu Hỷ Đông hoảng sợ mặt trắng bệch, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đôi chân đã không tồn tại của Trương Đức Phát.
“Minh Dũ! Minh Dũ! Giàn giáo sập rồi.”Cách đó không xa, có người hoảng sợ hét lên.
Chu Minh Dũ tim đập thình thịch, hôm nay làm sao thế?
Anh nói với Triệu Hỷ Đông: “Anh trông chừng ông ta, đợi bác sĩ đến.”
Lúc này nên khiêng Trương Đức Phát đi tìm bác sĩ, tiết kiệm thời gian, nhưng giàn giáo bên kia sập rồi, cũng là đại đội Tiên Phong, Chu Minh Dũ chạy đến xem.
Người ngã xuống là Chu Minh Lai, chân phải gãy rồi, xương trắng bị chọc ra, vừa đau đớn vừa sợ hãi, còn sợ máu ngất đi, Chu Minh Lai trợn tròn đôi mắt rồi ngất đi.
Để đỡ cho ông ta, Chu Ngọc Trung cũng bị gãy một cánh tay, nhưng tinh thần vẫn rất tốt.
Cũng may có Chu Ngọc Trung đỡ cho Chu Minh Lai nên Chu Minh Lai chỉ ngã gãy chân mà không chết.
Nếu không có Chu Ngọc Trung đỡ giúp thì ông ta đã ngã ngay trên một đống đá sắc nhọn bị đập vỡ vụn, chắc chắn là chết.
Máu đang chảy lênh láng trước mắt, ai nhìn thấy cũng phát hoảng.
Các bác sĩ được gọi đến viện vệ sinh, phải qua chỗ bọn họ trước, khi nhìn thấy hai người bị thương nặng ở dưới đất, họ lập tức chạy đến để cầm máu và băng bó phần xương gãy và cố định bằng thanh nẹp, rồi cho người nhanh chóng cầm các tấm ván và khiêng người lên xe đưa đến bệnh viện huyện để phẫu thuật.
Chu Bồi Lâm, con trai của Chu Ngọc Trung lên xe giúp đỡ ánh tay cho ông ấy, anh em Chu Minh Lai cùng lên xe ôm chân của Chu Minh Lai để tránh bị nghiêng ngả.
Chu Thành Chí lại bảo Chu Thành Tín, Chu Thành Lễ đi theo, ngoài ra cán bộ công xã cũng đi theo, đến bệnh viện thương lượng...
Đợi xe ngựa đến rồi, Chu Minh Dũ mới nhớ ra: “Còn có Trương Đức Phát nữa.”
Bọn họ vội thu xếp một chiếc xe cho Trương Đức Phát, rồi gọi anh em Trương Thành Phát đến chăm sóc ông ta.
Trương Thành Phát hoảng sợ run cầm cập, một lúc sau dở sống dở chết, tìm người đến chăm sóc cho anh ta còn được chứ nói gì đến việc chăm sóc Trương Đức Phát.