Chương 557: Tai nạn và âm mưu(2)
Liễu Hồng Kỳ và Tương Ngọc Đình và những người khác chạy đến hỏi nhưng cũng không phê bình ai.
Dù sao mỗi xưởng sắt thép đều có sự cố nhiều vô kể, xưởng sắt thép đầu tiên của bọn họ còn đỡ, cho đến hiện tại, hai sự cố hôm nay là nghiêm trọng nhất.
Sự cố của bọn họ được cho là do mọi người quá mệt, mất tinh thần nên mới xảy ra bất trắc.
Liễu Hồng Kỳ trầm giọng nói: “Các đồng chí, sự cố đã xảy ra thực sự khến tôi rất đau lòng, chúng ta nhất đình phải thật cẩn thận.”
Chu Minh Dũ xem tình hình giàn giáo tại hiện trường.
Trong lúc Chu Minh Lai đang chuyển bột quặng lên thì giàn giáo đột ngột nghiêng, suýt nữa ông ta đã rơi xuống lò cao. Chu Ngọc Trung vừa nhìn thấy đã đẩy khúc gỗ phía dưới cho Chu Minh Lai ngã xuống.
Mặc dù ngã gãy chân nhưng vẫn còn tốt hơn là ngã vào lò cao bị đốt thành tro.
Ông ta bò lên giàn giáo nghiêng đi xem nơi rạn nứt ban đầu, phát hiện dây thừng đứt rất ngay ngắn như thể đá bị cắt đứt.
Có người cố ý.
Sự tức giận dâng lên trong long ông tá.
Ông ta leo xuống giàn giáo: “Đoàn trưởng! Chính ủy! Giàn giáo là đồng chí Chu Ngọc Trung tự mình dựng, ngày nào cũng kiểm tra, theo lý mà nói sẽ không vô duyên vô cớ mắt đứt.”
Vẻ mặt Tương Ngọc Đình trở nên nghiêm nghị: “Có người cố ý phá hỏng ư?”
Liễu Hồng Kỳ nghe thấy: “Để đại đội trưởng dân binh tự mình điều tra, nếu có người phá hoại thì nghiêm trị không tha.”
Ngay sau đó, Liễu Hồng Đông được gọi đến, kết quả anh ta tự điều tra cũng giống như Chu Minh Dũ, nút thắt dây bị người khác dùng con dao nhỏ cắt đứt trước một nửa, bởi vì nếu nó bị đứt thì nó sẽ không phải là một vết đứt gọn gàng như vậy.
Liễu Hồng Kỳ lập tức cảm thấy tình hình nghiêm trọng, nói với Liễu Hồng Đông: “Phá án trong ba ngày.”
Liễu Hồng Đông nói: “Không cần đến ba ngày, một ngày là được rồi.”
Chỉ có mấy người, ngày nào cũng có người qua lại giàn giáo này, một cái lò có mấy người trông coi đều biết rất rõ, nếu người ngoài đến tùy tiện di chuyển thì nhất định sẽ bị phát hiện.
Lúc đó, anh ta gọi người phụ trách lò cao đất đến, thẩm tra từng người, ngay sau đó sẽ kiểm tra đến kẻ tình nghi Chu Cổ Trung.
Vợ của Chu Cổ Trung, Nhậm Bình Hạ và vợ của Trương Căn Phát, Nhậm Hồng Mai đều là người của Nhậm Gia Trang. Ba của Chu Cổ Trung và ba của Trương Căn Phát được coi là anh em hoạn nạn có nhau.
Gia đình bọn họ trước kia có một đặc điểm, mỗi lần lấy xong lương thực đều nhanh chóng đi bán lương thực mua thịt, cá cho đã ghiền, ăn xong thì sau này bắt đầu ăn cám nuốt rau khắp nơi xin ăn.
Lúc đánh thổ hào phân chia ruộng cũng không ngoại lệ, năm thứ hai phân chia đất, họ bắt đầu bán đất ăn uống no say, tai họa qua đi tiếp tục xin ăn, cho mình là bần cố nông khóc lóc bị người khác bóc lột áp bức vì lợi ích.
Thực ra không chỉ riêng bọn họ, mỗi thôn cơ bản đều có vài kẻ lười biếng, không dốc sức làm việc mà chỉ muốn được ăn uống no nê.
Chẳng hạn còn có gia đình của Triệu Hóa Dân và những người khác.
Chu Cổ Trung không ở đội hai được nữa nên đã đến đội ba, đi theo Trương Căn Phát, rồi lại bắt đầu ăn uống no say ở nhà ăn. Khoảng thời gian nhà ăn mới mở, ông ta còn cùng Triệu Hóa Dân bọn họ thi tài xem ai ăn nhiều hơn, một mình ăn hết năm cân lương thực.
Sau này đến xưởng sắt thép, vốn dĩ ông ta cùng một tổ với người khác, nhưng những tổ đó không luyện ra dòng nước thép, cùng lắm chỉ luyện ra vụn sắt, cuối cùng được chia nhỏ sắp xếp vào những tổ luyện ra dòng nước thép nhỏ.
Chu Cổ Trung được sắp xếp đến tổ của Chu Ngọc Trung.
Bộ giàn giáo này của Chu Ngọc Trung là do chính tay ông ấy cùng con trai và anh em dựng lên, ngày nào cũng kiểm tra, ngoại trừ một số người cố định có sức lực và thận trọng vận chuyển nguyên liệu lên trên, những người khác không được phép lên.
Nhưng hai hôm nay Chu Ngọc Trung bị cảm, Chu Cổ Trung nói bản thân cũng muốn dốc sức mình nên ông ta cũng giúp đỡ vận chuyển nguyên luyện lên.
Hôm nay, trước khi giàn giáo xảy ra chuyện, ông ta vừa vận chuyển nửa thúng bột than lên đó, sức lực yếu, lại sợ độ cao nên lần nào cũng trèo lên thay vì đi bộ lên.
Vậy nên Liễu Hồng Đông nhận định là ông ta rất đáng nghi ngờ.
Lúc đầu còn tưởng phải dùng sức cạy miệng Chu Cổ Trung, nhưng vừa hù dọa thì ông ta đã tè ra quần rồi, bla bla khai hết từ đầu đến cuối.
“Trương... Trương Đức Phát bảo tôi làm... Đại đội trưởng... Tôi... thực sự không phải tôi... Ông ta... Ông ta bảo tôi...”
Kể từ khi dùng dao lam mà Trương Đức Phát đã đưa cho, cắt dây thừng của giàn giáo thì Chu Cổ Trung lòng dạ rối bời. Đợi đến lúc Chu Minh Lai thực sự ngã xuống, thấy tình cảnh bi thảm thì ông ta hoảng sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Nếu người khác biết được là do ông ta làm thì chỉ sợ bọn họ sẽ đánh chết mà thôi.