Chương 558: Tai nạn và âm mưu(3)
Ông ta muốn đi tìm Trương Đức Phát cầu xin được bảo vệ, nhưng Trương Đức Phát lại bị dòng nước thép đỏ làm bỏng chân.
Ông ta lập tức cảm thấy đây là báo ứng.
Ông ta muốn đi tìm Trương Căn Phát, nhưng Trương Cắn Phát đang ở đại đội vận chuyển, đang ở nhà ga.
Sau đó thì không có sau đó nữa, ông ta bị bắt rồi.
Sau khi biết chuyện, Liễu Hồng Kỳ tức giận đấm lên trên bàn làm việc, giận dữ nói: “Mấy tên khốn này làm gì thế? Đại đội Tiên Phong này, một bên liên tiếp lập công trở thành chiến sĩ thi đua, còn một bên thì liên tiếp trở thành kẻ khốn nạn. Mẹ nó đúng là không bình thường.”
Tương Ngọc Đình nói: “Đại đội bọn họ có bốn đội sản xuất, Chu Minh Dũ bọn họ là đội hai.”
Hiểu rõ rồi.
Liễu Hồng Kỳ nói: “Đúng là vật họp theo loài, người chia theo bầy, đại đội Tiên Phong cần phải thay đổi, tiên tiến phải kéo theo lạc hậu mới được.”
Nếu là như thế thì phải làm xáo trộn đại đội rồi phân chia lại đội sản xuất, tiên tiến và lạc hậu cùng ăn cùng ở cùng lao động mới có thể kéo theo bọn họ được.
Hậu cần đến hỏi: “Đoàn trưởng! Chính ủy!Đại đội Tiên Phong còn cử người đi làm giấy không?”
Tương Ngọc Đình nói: “Cử, đây là chuyện mà bí thư Lữ đã dặn dò. Còn về lò luyện sắt kia thì để cho Cao Dư Phi sắp xếp, tìm người đáng tin cậy thay thế.”
Đây là lò cao đất tiên tiến, ra sắt cao lắm.
Hậu cần nói: “Đội trưởng Chu Thành Chí của bọn họ không về, để các xã viên về từng đợt, một tháng sau thay ca, có cần cử người thay thế không?” Chỉ cần cử người bổ sung vào là được rồi.
Nghe bọn họ sắp xếp đâu ra đó, Tương Ngọc Đình nói: “Được, cứ sắp xếp như thế.”
Nếu tất cả cán bộ, xã viên đều hiểu chuyện như thế thì tốt rồi.
Hai người lại bàn bạc về việc xử phạt Chu Cổ Trung,Trương Đức Phát và an ủi bồi thường cho Chu Minh Lai, Chu Ngọc Trung.
...
Xảy ra chuyện như thế, mặc dù hoảng loạn một lúc nhưng việc sản xuất của xưởng sắt thép vẫn tiếp tục như bình thường.
Chuyện về nhà của tổ Chu Minh Dũ bọn họ cũng không bị chậm trễ, Chu Thành Chí bảo Chu Thành Nhân dẫn đội về thôn trước để tiếp tục làm giấy , một tháng sau thay người. Mặc dù bọn họ nghi ngờ là Trương Căn Phát rắp tâm trả thù, xúi giục Trương Đức Phát mua chuộc Chu Cổ Trung nhưng Trương Đức Phát không thừa nhận, nếu Trương Căn Phát có chứng cứ ngoại phạm thì tạm thời chỉ có thể coi như không có gì.
Hôm nay, bọn họ đặc biệt ăn cơm ở xưởng luyện sắt rồi lấy một nửa nồi vác về nhà, nào ngờ nửa đường gặp phải phụ nữ đang đi đến xưởng sắt thép, sau đó đã cùng nhau quay lại.
Mấy người phụ nữ lo lắng hỏi chuyện gì đang xảy ra, nhất là Nhậm Hồng Mai và Lý Thục Lan, bọn họ rất nóng ruột khi nghe nói Trương Đức Phát bị bỏng chân.
Chu Thành Liêm la to: “Rất là dễ nói cho rõ ràng, Trương Đức Phát bảo Chu Cổ Trung cắt đứt giàn giáo của chúng tôi, Chu Minh Lai ngã xuống gãy chân, anh trai của Chu Ngọc Trung ngã giàn giáo. Yên tâm, cũng không nặng lắm, không có ai ngã chết cả. Trương Đức Phát thì cũng khá nặng, hai chân hóa thành tro.”
Anh vừa nói ra, không đợi đến nhà đội, mọi người đã bàn tán xôn xao rồi.
Ngô Mỹ Anh và Hà tiên cô nghe thấy Chu Minh Lai ngã gãy chân, sốt ruột vội vàng chạy vào trong tóm lấy anh ta hỏi: “Rốt cuộc sao rồi?”
Chu Thành Liêm gãi đầu: “Đừng lo, đừng lo, đến bệnh viện huyện rồi. Cũng may anh trai Ngọc Trung đã cứu Chu Minh Lai nhà các người, suýt nữa là đã ngã vào lò luyện thép rồi.”
Hà tiên cô “ái chà” một tiếng, ngồi bệt xuống đất, tay chân Ngô Mỹ Anh mềm nhũn, không còn sức lực đỡ người khác.
Chu Thành Liêm la to: “Tôi nói là không sao, không có ngã vào, sao các người lại hoảng sợ ngồi bật xuống thế? Không sao đâu.”
Chu Minh Dũ nói: “Không sao thì không sao, không sao mà chú còn nói là suýt nữa rơi vào trong làm gì?”
Chu Thành Liêm: “Thực sự là không sao, hai hôm nữa là về thôi.”
Ngô Mỹ Anh không tin anh ta, tóm lấy Chu Minh Dũ hỏi: “Minh Dũ, chú nói cho chị dâu biết, thực sự không sao đúng không?”
Chu Minh Dũ gật đầu: “Thực sự không sao.”
Ngô Mỹ Anh thở phào nhẹ nhõm, tiện tay đỡ Hà tiên cô ngồi dậy: “Mẹ, không sao rồi, mẹ đừng sợ.”
Mặc dù ngã gãy chân cũng là chuyện lớn, nhưng còn đỡ hơn là ngã chết, chỉ cần người không chết là được.
Hà tiên cô nói: “Mẹ không sợ, chân mẹ chỉ hơi bủn rủn thôi. Mẹ nói chứ mấy hôm nay tim đập mí mắt giựt, liên tục gặp ác mộng. Hôm trước mẹ còn mơ gặp ba con, ba nói với mẹ trông con cái cho tốt, rằng Mạc Nhi ngã từ trên cây xuống gãy chân.”
Tên húy của Chu Minh Lai là Ma Nhi.
Chu Minh Dũ: ... Đừng có mơ chính xác như thế, thật khiếp sợ.
Chu Thành Liêm nhanh miệng hơn anh, anh ta la lên: “Ái chà, bà nằm mơ chính xác quá.”
Chu Minh Dũ: ... Đứa trẻ này hóa ra không phải như thế, hai tháng nay luyện sắt thép có lẽ làm tan chảy cửa miệng, không thể nhốt được ma quỷ bên trong.