Chu Thành Chí cảm thấy như vậy không được, “Như thế không phải là phân chia hay sao? Có khác gì hợp tác xã cấp thấp đâu.” Khi đó chính là liên danh bảy tám hộ gia đình.
Chu Minh Dũ nói: “Chú à, làm sao có thể giống nhau được chứ? Nếu như chú không phân cho bọn họ thì mỗi ngày chú đều phải kêu gọi tranh công kiếm điểm, tới ruộng làm việc rồi còn phải đi thúc giục. Nếu như chú phân cho bọn họ, vì công điểm chẳng lẽ bọn họ còn không liều mạng? Trời chưa sáng là phải tới cắt rồi.”
Chu Thành Chí ngẫm lại thấy cũng phải, để thử xem sao.
Ông lập tức đi nói chuyện với mấy thanh niên trai tráng lao động, trong nhà có cha con hay anh em thì sẽ để cho bọn họ cùng nhau phụ trách một miếng đất, “Đây là tình huống đặt thù trong thời gian gặt lúa mì gấp gáp, chỉ có như vậy mới có thể thu hoạch được nhiều. Nếu không, một trận mưa đổ xuống thì toàn bộ lúa mì đều bị ngâm ở nơi này, cho dù không phải lũ lụt thì cũng không cách nào yên lòng.”
Làm việc tập thể chính là như vậy, kéo rê công việc, không thèm để tâm, ở đất phân phối thì đều là người có khả năng, nhưng khi đi vào tập thể rồi thì mỗi người đều không làm hết sức.
Ông bắt đầu phân từng miếng đất, từng mẫu đất một.
“Những lời không hay tôi xin nói trước, ở trên ruộng ai muốn ăn một chút thì cứ ăn, nhưng nếu ai muốn mang về tàn trữ trong nhà thì cũng đừng trách tôi trở mặt không nhận người, đến lúc phân lương thực thì trực tiếp khấu trừ lúa mì!” Thời điểm cắt lúa mì cũng không dễ trộm, chưa tuốt hạt tách trấu mà đã buộc sát vào người, chỉ có những người ăn trộm chuyên nghiệp mới có thể làm được.
Chu Thành Chí cũng đánh giá dựa theo sức lao động, dựa theo tốc độ bình thường của bọn họ, hai người không thể chia một ngày một mẫu, mỗi người mười điểm, còn có hai người bó, mỗi người sáu điểm rưỡi, cộng lại cũng ba mươi ba điểm. Thật ra, dựa theo tốc độ của người nhà ông Chu thì một người cố gắng nỗ lực hơn nữa thì cũng có thể một ngày cắt được một mẫu. Ông không yêu cầu mọi người đều có bản lĩnh giống như Chu, cho nên ba mươi lăm điểm cho một mẫu đất là tốt nhất, để cho bọn họ cắt xong, tự bó lại rồi thu dọn sạch sẽ.
Khi nghe tin đội trưởng phân như vậy, một vài gia đình đã chủ động nhận việc, bọn họ sợ sẽ không đoạt được, còn có những người phụ nữ vội chăm sóc đồng ruộng mùa hè đều cảm thấy hụt hẫng, muốn đến đây để bó lúa mì.
Chu Thành Chí phát hiện, phân như vậy quả nhiên động tác của những người đó nhanh nhẹn hẳn lên, mấy người phụ nữ ì à ì ạch cũng hăng hái hơn, mấy ông cụ nhìn có vẻ như đi không nổi cũng trở nên trẻ ra thêm vài tuổi, tốc độ bó lúa mì không chậm chút nào... Mấy người ở phái lưng chừng nhanh chóng hơn hẳn, trước đây vốn có tốc độ nhưng lại không làm đến nơi đến chốn, hiện tại đã có thể đuổi kịp ông Chu!
Đồ chết bầm, hoá ra là ngày thường đều kéo rê công việc.
Ông lại sắp xếp mấy người cắt lúa mạch chậm thật sự, để cho bọn họ chuyên môn phụ trách lấy xe kéo lúa mạch đến bãi tràng.
Còn Chu Minh Dũ thì quay trở lại báo cáo tình huống với ông Chu một chút, đồng thời bảo hai chị dâu đi đến ruộng lúa mì nơi đó bó lúa, bó xong đứng lên hoạt động hai bước, đi đến một đống khác bó tiếp, không cần phải di chuyển kiểu ngồi xổm.
Di chuyển kiểu ngồi xổm khá là mệt!
……
……
Vì để Mạc Như hành động một cách thuận tiện, Chu Minh Dũ đã nhận cho nhà mình nhiều hơn vài mẫu, một mảnh lớn ở gần đấy thuận tiện cho anh cùng Mạc Như giở trò. Anh còn phân ruộng lúa mì thành từng mảng, như ông Chu cùng Chu Minh Quang cắt xong cũng đi đi lại lại, nghỉ ngơi một chút thay đổi vị trí, Mạc Như lập tức đi thu một mảnh kia.
Bận rộn cả một buổi trưa, mọi người thật sự rất mệt, nhưng lại không một ai thấy đói bụng —— ai cũng ăn không ít hạt lúa mì!
Thời điểm nghỉ ngơi, Chu Minh Quang lập tức lấy đá mài dao ra, mài bén lưỡi hái của bọn họ, cắt lúa mì liên tục, sau nửa ngày là lưỡi hái đã không còn sắc bén như vậy.
Ông Chu nhìn xem sắc trời, mặt trời đang lặn về hướng Tây, lập tức nói với Chu Minh Dũ: “Được rồi, con dẫn vợ về nhà nấu cơm đi.”
Hai ngày nay Mạc Như nấu cơm, ông Chu ăn được rất nhiều, cảm giác như ăn ngon miệng hơn so với trước đây.
Đây là lần đầu tiên ông chủ động phân phó ai trong nhà nấu cơm, Chu Minh Dũ cũng không từ chối, anh phải đi về giúp Mạc Như xử lý con thỏ một chút, còn phải tiếp tục thu thập gỗ cây.
Hai người đi đến vườn rau trước, hái được một đống đậu côve, đậu côve nơi này có đến vài chủng loại. Mạc Như phát hiện có một vài điểm bất đồng so với nhận biết của cô, ví dụ như cô đã biết đến cây đậu đũa, ở đây người ta lại gọi là đậu que, cô cho rằng đậu côve vừa mỏng lại vừa cong, người ở đây lại gọi là đậu côve mặt trăng hoặc là đậu côve mùa thu, mà cô cho rằng đây là đâu que thì người ở đây lại kêu là đậu côve.