Cô thích nhất một loại gọi là đậu côve chân thỏ, vừa to vừa béo, bên trong còn có mấy hạt đậu, ăn vào rất ngon.
“Tối nay chúng ta sẽ hầm thịt thỏ với đậu côve chân thỏ.” Mi mắt cô cong cong.
Chu Minh Dũ nắm tay cô, kiểm tra một chút xem có bị rơm rạ đâm vào hay không, “Đáng tiếc nơi này không có trồng khoai tây, sau này chúng ta sẽ trồng trong nhà một ít, hầm thịt phải có khoai tây mới thơm.”
Thời điểm hái đậu côve, Mặc Như thấy vườn rau có thêm nhiều sâu, lá cây cà bên cạnh bức trướng kia đều bị gặm sạch, trong lòng cô có chút sốt ruột, kết quả phát hiện nguyên một luống cà của chú Tư cách vách đều bị gặm hết lá.
Cô định đi bắt sâu, nhưng Chu Minh Dũ lại nói: “Ngày mai lại đến đi, ruộng lúa mạch thu hoạch xong cũng trống không, không tiện cho em hành động vì thế ngày mai đừng thu lúa nữa, miễn cho người phát hiện ra cái gì.”
Mạc Như nói được.
Hai người đi về nhà, Mạc Như đi chăm sóc mấy đứa nhỏ một chút, Chu Minh Dũ xử lý con thỏ, lột da, cắt ra từng miếng.
Rửa sạch nồi trực tiếp đổ đầy một nồi nước, ném vào ba củ hành nhà mình trồng, đập thêm một củ gừng già, Mạc Như đi một vòng, tìm được một bọc nhỏ bát giác hồi hương, cầm lên ném vào nồi hai miếng.
Chu Minh Dũ nói: “Ném nhiều thêm hai miếng, đây đều là đồ mẹ đã hầm qua.”
Mạc Như: Lại học được thêm một chiêu.
Trong nhà cái gì cũng đều thiếu, thật vất vả lắm mới được ăn một bữa thịt, bát giác hồi hương kia sau khi hầm cũng không vứt đi, đều là vớt ra phơi khô lại, để dành cho bữa thịt tiếp theo dùng, cho đến khi không còn một chút mùi vị nào mới vứt bỏ.
Nê Đản Nhi lớn hơn mấy đứa nhỏ khác, nó biết được nhà mình chuẩn bị ăn thịt, từ lúc bọn họ xử lý con thỏ nó đã thèm thuồng nuốt nước miếng một cách khó khăn.
Chu Minh Dũ châm lửa đốt trong chốc lát rồi quay sang chào Nê Đản Nhi, “Đến đây, con giúp thím Năm nhóm lửa đi, lát nữa chín thì sẽ cho con vớt một miếng trước.”
Nê Đản Nhi hoan hô một tiếng, chạy đến giúp đỡ Chu Minh Dũ, Chu Minh Dũ thì tiếp tục đi xử lý đống gỗ một chút.
Mạc Như ở trong viện, một bên trông coi đám nhóc một bên làm đậu côve, sợi dây hai bên thân của đậu côve chân thỏ cũng lớn, đều phải tước sạch.
Sau khi nồi nước sôi lên, lập tức có mùi thơm bay ra, hai mắt Cúc Hoa sáng ngời, vừa nuốt nước miếng vừa nói, “Thím thím, con… sau này ngoan, trông em bé.”
Mạc Như sờ sờ đầu cô bé, “Được, đợi lát nữa cũng vớt cho con một miếng.”
Cúc Hoa vui vẻ cười khanh khách, quay đầu nói nhỏ nhẹ với Lan Tử Nhi, “Em gái, sau này chị sẽ không đánh nhau với em nữa.”
Lan Tử Nhi cũng chảy nước miếng, “Thịt, thịt thịt, ăn…”
Hơn nửa tiếng sau, hương thơm trong nồi bay ra thoang thoảng, mùi tanh nhàn nhạt đã sớm bị quyện với mùi thịt nồng đậm, khiến cho người ta ngửi đến mức cái mũi đều không ngừng hít vào.
Bọn nhóc Nê Đản Nhi bắt đầu gặm ngón tay.
Trời tối dần, những người nông dân lao động nguyên một ngày cũng tan tầm về nhà, vừa đến phía sau thôn đã ngửi được một mùi thơm mà họ đã chờ đợi từ lâu, —— mùi thịt!
“Nhà ai ăn thịt vậy?” Mọi người bàn tán sôi nổi.
Rất nhiều người thèm đến mức nước miếng chảy ròng ròng, hận không thể về nhà mình nhìn xem có phải gia đình mình có một nàng tiên ốc hiện ra cho thịt để ăn hay không.
Ông Chu dẫn theo con trai con dâu đi ở trong đám người, im lặng không lên tiếng, khóe miệng lại không kìm được treo lên một nụ cười.
Trương Cấu ứ nghẹn đến phát điên, hận không thể lớn tiếng kêu lên, “Là nhà tôi ăn thịt thỏ đấy!” Chị ta đã không thể kiên nhẫn thêm được nữa, sợ hai người Chu Minh Dũ cùng Mạc Sỏa Ni về nhà ăn vụng, một con thỏ nếu như bị ăn vụng mấy miếng thì người khác cũng nhìn không ra, chị ta chắc chắn hai người kia sẽ ăn vụng.
Tuy rằng Chu Minh Quang cùng Đinh Lan Anh không khoa trương như chị ta, nhưng họ lại thẳng lưng một cách vô thức, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác tự hào.
Mà một đội quản lý sợi bông đang đi về nhà cũng nhìn xung quanh dò hỏi một cách sôi nổi, có người hỏi Đan Điệp Cầm, “Nhà mấy người hầm thịt à? Thật là thơm!”
Đan Điệp Cầm không có con cái, lại biết lấy lòng đàn ông, cho nên tuy rằng phía trên có ba mẹ chồng, phía dưới có cô dì chú bác trong nhà định đoạt, cô là người có tiếng nói thấp nhất. Chỉ cần trong người có chút tiền là chị ta nhịn không được lập tức đi mua một ít thịt về ăn, người đàn ông của cô hai chị ta đi làm trong bộ phận tiếp thị và cung ứng của trấn, có thể giúp chị ta kiếm được một ít nguyên liệu giá rẻ. Lúc này ở địa phương còn chưa bắt đầu yêu cầu phiếu mua thịt, chỉ cần có tiền thì người dân có thể đi lên trấn trên để mua thịt, chỉ tiếc là không cần phiếu cũng không có tiền, cho nên cũng không có mấy ai đi mua thịt mãi.