Trương Cấu còn đang suy nghĩ nên nói như thế nào với mẹ chồng để xin da của con thỏ kia, từ lâu mẹ chị ta đã nói muốn có một cái bao da bọc đầu gối để trị cái chân đau, kết quả mẹ chồng không thèm hỏi chị ta lấy một tiếng liền cho Mạc Như ngay, tức khắc chị ta cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Mọi người đều đang đợi ăn thịt, ai cũng không để ý đến chị ta.
Đinh Lan Anh giúp đỡ bưng nồi ra, “Mẹ, nếm một vá đi.”
Trương Thúy Hoa thò lại gần liền thấy khói trắng bốc lên, một lát sau mới thấy rõ trong nồi, “Tên này thật khá, nấu được cả một nồi to như vậy.”
Mạc Như cười nói: “Mẹ, con còn thả một thau to đậu côve.”
“Tốt lắm, đậu côve chân thỏ hầm thịt thỏ, rất thơm!”
Bà bảo Đinh Lan Anh lấy mấy cái chậu sành tới, “Mang sang nhà bác cả một chậu nhỏ, nhà đội trưởng cũng đưa một chậu nhỏ, nhà chú ba, chú tư cũng mang sang một chén lớn, không có ý kiến gì chứ?”
Bà đã quyết định thì còn ai dám có ý kiến, cho dù không vui cũng phải đưa.
Trương Thúy Hoa quét mắt một vòng, nói với Chu Minh Dũ và Đinh Lan Anh: “Hồng Lí Tử, con đi đưa cho nhà chú ba và nhà đội trưởng, con dâu hai thì đi đưa cho nhà bác cả cùng nhà chú tư.”
Trương Cấu thấy bà không gọi chị ta đi đưa, rõ ràng là sợ chị ta ăn vụng không tin tưởng, vì thế càng thêm không vui, chỉ tiếc là vẫn không ai thèm chú ý đến, mọi người đều vui mừng hớn hở chờ ăn thịt.
Sau khi chia xong, trong nồi cũng ít đi hơn một nửa, nhưng phần đế lớn cho nên chỉ còn dư lại ước chừng một chậu.
Trương Thúy Hoa do dự một chút, nên giữ lại một nửa để ngày mai ăn hay là hôm nay đều ăn hết?
Bà có cảm giác như trong nhà có đầy ánh mắt sáng quắc đang nhìn chằm chằm, nghĩ nghĩ một chút lại nói: “Hôm nay mở bụng ăn thoải mái đi, để đến ngày mai thì hỏng mất.”
“Yahoo!” Tếng hoan hô vang lên khắp nhà.
“Chờ con dâu hai cùng Hồng Lí Tử trở về thì sẽ bắt đầu ăn.”
Tốc độ của hai người bọn họ nhanh đến kinh người, thời gian mọi người đoán trước con chưa hết mà bọn họ đã quay trở lại, thở hổn hển cũng không cần nghỉ ngơi, lập tức ngồi xuống bắt đầu ăn.
Ngay từ gắp đầu tiên ai cũng kẹp thịt trước, đôi đũa như thoi đưa, gắp thịt bỏ vào miệng từng miếng một, nóng hổi thổi phù phù nhưng ai cũng ngại ăn chậm. Thịt thỏ béo ngậy, cắn một ngụm miệng bóng nhẫy, thơm nức cả khoang miệng, nhai một ngụm lại một ngụm, vừa tươi lại vừa mềm, ăn ngon đến mức hận không thể lập tức nuốt luôn cả đầu lưỡi.
Ai cũng không nói lời nào, đều vùi đầu cặm cụi ăn.
Nê Đản Nhi cùng Cúc Hoa cũng đã mở ra một bàn ăn nhỏ, lúc này mỗi người đang cầm một miếng gặm nhấm không ngừng.
....
Không quá lời khi nói rằng gió cuốn không tan được mây tan, một đám đũa xoay nhanh giống như một cái Phong Hỏa Luân.
Chu Minh Dũ chẳng những muốn đoạt cho mình mà còn muốn tranh cho vợ của anh, sợ Mạc Như chưa từng thấy qua thế trận như thế này cho nên ngại ngùng gắp không được.
Mạc Như cũng bắt đầu giở trò, ức hiếp tôi ăn không mau lẹ đúng không, tôi sẽ tàng trữ!
Dù sao thì cô cũng không có cái kinh nghiệm kia, cho nên tốc độ ăn vẫn rất chậm, Trương Cấu đã ăn hết ba miếng thịt mà cô còn chưa ăn hết một miếng, cho nên tiếp theo sau đó cô liền lặng lẽ tàng trữ mấy miếng, thấy người khác gắp cô cũng gắp.
Đêm nay, mỗi một người trong nhà họ Chu đều ăn đến mức cái bụng căng tròn, trong một thời gian ngắn cũng chưa thể ngủ được, phụ nữ thì đi bộ trong viện, đàn ông thì dứt khoát đi ra ngoài tản bộ, thuận tiện đi bắt vài con nhộng ve —— bọn họ khinh thường việc đi bắt chim sẻ để nhận điểm công tác.
Thời điểm Đinh Lan Anh thu dọn còn có chút khó hiểu, thấy Mạc Như ăn cũng không chậm, vậy thì vì sao trước mắt lại không mấy cục xương đâu hết? Chẳng lẽ cô ăn luôn cả xương?
Chị hỏi Mạc Như: “Em ăn chậm quá, có phải ăn ít hơn hai miếng hay không?”
Mạc Như vuốt bụng, bạn nhỏ đã ngủ, có lẽ cũng đã ăn no, cười hắc hắc nói: “Chị dâu hai, em thèm ăn quá nên nhai luôn cả xương.”
Đinh Lan Anh hoảng hốt, “Thèm cũng không thể ăn luôn cả xương chứ, cẩn thận em bé.” Chị lại nói thêm một hồi phụ nữ mang thai ít ăn xương thế nào thế nào, xong rồi lại cảm thấy không nên quá dọa Mạc Như liền nói chủ yếu là trước bốn tháng phải chú ý, bảy tháng trở đi rồi không sợ, bảo Mạc Như không cần lo lắng quá.
Đinh Lan Anh rửa nồi chén gác lên bồn, sau đó trở về ngủ, trên miệng hai đứa nhỏ đều là mỡ béo ngậy, chị nói cho bọn chúng biết về chuyện thím Năm đã lấy được thịt cho bọ nó ăn như thế nào.
Ở gian nhà cánh Tây Trương Cấu cũng đang lẩm bẩm, Chu Minh Quang không có mặt, chị ta liền lẩm bẩm với Lan Tử Nhi, “Có phải thím Năm con ăn vụng một chén lớn hay không? Nếu không buổi tối vì sao lại ăn không nổi? Khẳng định là ăn vụng rất nhiều.”