Đinh Lan Anh còn hỏi Nê Đản Nhi một câu, “Thím Năm cho hai con ăn, thím ấy không ăn?”
Nê Đản Nhi lắc đầu, “Thím Năm không ăn, thím nói chờ cả nhà cùng nhau ăn.”
Đinh Lan Anh cười cười, “Ngày mai nhớ nói cho thím ba con biết.”
. . .
Trong thôn không có bí mật, sau bữa ăn câu chuyện gia đình Chu Minh Dũ ăn thỏ hoang đã được truyền khắp thôn.
Thời điểm bọn họ đi tản bộ, ở bên ngoài gặp được người đang tìm bắt nhộng ve và chim sẻ, những người kia vừa hâm mộ vừa ghen tị xúm lại hỏi thăm.
“Minh Quang, mùi vị thịt thỏ rừng có ngon không?”
Chu Minh Quang cười ha hả, “Cũng không tệ, rất thơm, thật sự rất thơm.”
“Tôi nói này Minh Quang, lần sau bắt được thỏ hoang thì chia sẻ cho mọi người cùng nhau ăn, đừng ăn một mình như thế.”
Chu Minh Quang cười nói: “Trúng rồi, trúng rồi, cầm lấy tiếp này.” Hôm nay vận may của anh rất tốt, sờ soạng được mấy con nhộng ve, mang về sáng mai nướng lên cho con ăn, đi dạo tản bộ, anh cảm giác thoải mái hơn nhiều, lập tức trở về ngủ.
Triệu Hỉ Đông ở trong đám người nghe thấy, trong lòng thật sự không thoải mái, trước kia có đồ ăn ngon Chu Minh Dũ đều nghĩ đến hắn, lúc này có thịt thỏ để ăn, vậy mà… ha hả, thật là có tiền quên bạn.
Mặc khác, Chu Bồi Cơ lại hung hăng tới bắt chim sẻ, hắn cố ý bảo người trong nhà làm cho hắn một tấm lưới chuyên dùng để bắt chim sẻ, hắn muốn bắt thật là nhiều, bắt về cho mẹ hắn lấy dầu chiên lên ăn!
Hắn chính là giàu như vậy!
Mấy người có đậu côve chân thỏ hầm thịt thỏ, ông đây có chim sẻ chiên dầu phộng!
. . .
Chu Minh Dũ cùng Mạc Như không ăn no căng đến như vậy, ở trong sân bận rộn xử lý mấy khúc gỗ một chút liền lên giường đất nằm nói chuyện phiếm, anh áp tai lên bụng Mạc Như, ý đồ nghe tim thai của em bé, nghe tới nghe lui đều là của cô, còn nghe được cả mùi ngon.
Kết quả, diệt trừ bốn hại lại phân từng đội nhỏ đi khắp nơi tuần tra để bắt chim sẻ, khắp thôn rần rần, gõ gõ đánh đánh, hét la ỏm tỏi, thật là khiến người ta phát bực!
Bọn họ chạy đến cửa nhà họ Chu, kết quả có người vấp phải gỗ trước cửa bị té ngã, thở phì phì thét to, “Vì sao lại chặt mất cây? Như vậy làm sao chúng tôi còn có thể bắt chim sẻ chứ!”
Mấy người kia giơ đuốc lên, Chu Bồi Cơ, Triệu Hỉ Đông cùng với anh em Trương Kim Nhạc, Trương Kim Hoán đều ở trong đó.
Chu Bồi Cơ đang vui tươi hớn hở nhìn mấy kẻ lỗ mãng té sấp mặt ở phía trước, hắn biết trước cũng không lên tiếng nhắc nhở. Sau đó lập tức nhìn thấy cửa lớn mở ra, Chu Minh Dũ vai trần lao ra, vì thế nguyên một đám người đều cùng nhìn về phía Chu Minh Dũ.
Tên này vóc dáng cao ráo, một thân cơ bắp rắn chắc xinh đẹp, thật là làm người ta đố kỵ!
Chu Minh Dũ quát lên: “Mấy người dây dưa không xong, có để người khác ngủ hay không, ngày mai còn phải thu hoạch lúa mì nữa.” Rống xong anh liền nhìn về phía Trương Kim Nhạc, không phải thằng nhãi này bị đập gãy chân sao, vậy mà còn đi ra ngoài nhảy nhót! Như vậy xem ra, lúc ấy có lẽ là giả vờ làm to chuyện, căn bản là không hề bị gãy xương.
Trương Kim Nhạc thấy anh đi ra liền kêu lên, “Chu Minh Dũ, vì sao mấy người lại chặt hết cây?” Trong tay hắn còn cầm một thanh gỗ làm nạn chống, dùng sức gõ gõ vào mặt đất.
Chu Minh Dũ lạnh lùng: “Không phải diệt trừ bốn hại sao? Có cây thì chim sẻ mới đến trú, không phải tôi chặt đi rồi thì chúng nó sẽ không đến trú được nữ hay sao? Không có cây tự nhiên sẽ không có chim sẻ, tôi diệt trừ bốn hại như vậy còn nhanh chóng hơn so với mấy người, tôi thấy mấy người không phải vì diệt trừ bốn hại mà là vì tranh thủ kiếm điểm công tác.”
Một lời của anh nói trúng ngay đích, có người bị nói trúng liền bắt đầu dậm chân, “Bọn tôi tăng ca làm thêm giờ diệt trừ bốn hại chính là vì mọi người, vì lợi ích mùa màn trong thôn!”
Chu Minh Dũ không kiên nhẫn nói: “Mau dừng lại đi, nhanh chóng đi chặt hết cây, tránh cho chim sẻ bay tới bay lui phiền chết người.”
Chu Bồi Cơ nhìn anh, cười như không cười, “Đúng là một biện pháp tốt, chặt hết cây mọi chuyện đều ngừng hết.” Nói xong hắn xoay người lẹt xẹt lẹt xẹt rời đi, những người khác cũng đuổi theo.
Chỉ còn dư lại vài người tiếp tục đứng nhìn mấy cái cây đã bị chém hết, không còn cách nào khác cũng chỉ có thể rút lui.
Chu Minh Dũ hô lên: “Mấy người nhớ chờ được phân chim sẻ, đừng có chờ được phân lúa mì!”
Triệu Hỉ Đông quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt có chút u oán, “Anh đại, nhà anh ăn thịt thỏ rừng à… Sao anh có thể nói như thế, bọn em cũng là vì…”
“Rầm” một tiếng, Chu Minh Dũ xoay người đóng cửa lại, thật là chịu không nổi mà.
Cứ như thế thu hoạch lúa mì được hai ngày liên tiếp, bởi vì các cánh đồng đều đã được phân công nhận việc, trong hai ngày này, buổi sáng không đợi thổi còi mà các xã viên trong đội đều tự giác đi ra ruộng lúa mì làm việc.