Chương 614: Có tỏ vẻ thương hại cũng vô dụng (2)
Chu Ngọc Quý nói: “Muốn ăn thì tự đi xay.”
Trần Phúc Hải lẩm bẩm: “Làm gì còn khoai lang khô mà xay? Bún nhiều như thế thì cần bao nhiêu khoai lang khô? Đúng là lòng dạ hiểm độc, ăn một mình rột rột cũng không tiếp tế cho chúng tôi, thật là máu lạnh vô tình, chúng ta là một thôn đấy.”
Bảy tám cân khoai lang làm ra một cân bún, đội hai làm ra nhiều bún như thế thì cần phải dùng bao nhiêu khoai lang? Bao nhiêu khoai lang khô đây?
Đây đều là khẩu phần lương thực.
Nghe nói bọn họ đã xay cả mấy bồ, Trần Phúc Hải cảm thấy như đang chảy máu trong lòng.
Có rất nhiều người la hét: “Đội trưởng! Xin ông đấy, cho chúng tôi một ít bún để đỡ thèm, đã một năm chưa ăn rồi.”
“Đúng thế! Lần trước giết lợn chúng tôi được húp canh, lần này có thế nào cũng phải cho chúng tôi một ít bún chứ.”
“Cút!” Đàn ông đội hai tức giận: “Lần trước cho các người húp canh là đắc tội rồi phải không? Hiện tại các người cũng tự giết lợn, mau cút đi.”
Đội trưởng đội một Chu Minh Quý nghe được chuyện này, lập tức dẫn người đến lên tiếng ủng hộ: “Đây là có ý gì? Muốn cướp ư?”
Triệu Hóa Dân trơ mặt ra: “Đâu dám, không phải là cướp mà là xin, đến cầu xin các người bố thí cho chúng tôi miếng bún.”
Ông ta quỳ cái rụp xuống đất, giơ chậu cơm lên: “Đội trưởng Chu! Xin ông đấy.”
Hành động của ông ta khiến Chu Thành Chí thấy ghê tởm, mắng chửi: “Cút mẹ nó đi.”
“Ái chà! Sao ông lại mắng chửi người khác thế? Không cho ăn thì thôi, sao lại chửi người khác? Đây là sự khác biệt giữa giai cấp giàu nghèo, chúng tôi những người bần cố nông không thể nịnh bợ phú nông các người được nữa...”
Không đợi Trần Kiến Thiết nói gì, Chu Minh Dũ đá ngã ra sàn, trực tiếp đập vỡ chậu sành của ông ta: “Các người ở nhà ăn phân đúng không?”
Chu Minh Dũ có đôi chân và cánh tay dài, anh đứng ở đó, những kẻ lười biếng không dám lên tiếng nữa.
Dù sao kẻ lỗ mãng cũng không giống người khác, anh không nói đạo lý, lời nói không hợp thì ra tay.
Ai cũng không chịu ra mặt giúp người khác gây hấn với anh, nếu bị anh đánh một trận thì bản thân lại chịu thiệt. Để người khác được lợi, tất nhiên là không được.
Chu Minh Dũ nhìn là biết tâm tư của bọn họ, mắng chửi: “Cút hết đi, đừng đợi tôi lấy gậy đánh gãi chân các người.”
Có bà cụ bắt đầu khóc lóc, gào thét: “Chúng tôi sắp đói chết rồi, nhà ăn không còn lương thực, chúng ta cùng một thôn, các người ăn thịt ăn cá, sao không biết thương hại chúng tôi, có người già và trẻ em...”
Nhất định phải ăn được bữa này, ăn được bữa này thì sẽ có bữa sau.
Có thể hợp nhà ăn trong thôn lại, rồi cùng đội hai và đội một ăn cơm.
Ngay sau đó, cụ già và trẻ nhỏ đội ba đội bốn đều đến khóc lóc sướt mướt đòi ăn cơm.
Bọn họ chắc chắn Chu Thành Chí không dám, cũng không nỡ cho người ra tay đánh bọn họ, dù sao cũng là người một thôn, cũng có quan hệ thân thích. Hơn nữa, toàn là người già và trẻ em, sao có thể thẳng thừng ra tay được.
Mạc Như và Phó Trân đứng bên nhìn, cả hai bàn bạc với nhau, cùng đi tìm Trương Căn Phát.
Chuyện này chắc là ông ta lửa cháy thêm dầu ở sau lưng.
Trương Căn Phát không tránh né, ngược lại còn ở trong nhà uống rượu.
Tất nhiên là ở nhà Trương Đức Phát, nhà của ông ta đã bị dỡ rồi, mùa đông khó xây nhà nên phải đợi đến mùa xuân rồi tính.
Lúc này, ông ta và Trương Đức Phát đang uống rượu.
Trương Đức Phát đã là kẻ nửa tàn phế, mặc dù không chết nhưng cũng tật xấu toàn thân, đau chân, đau chết đi được, ngày đêm gọi mẹ, nhưng thà sống còn hơn chết, tuy miệng nói chết rồi nhưng trên thực tế lại không nỡ.
“Đại Nhĩ Tặc, người khác anh không phục, chỉ phục mình chú.”
Trương Căn Phát cầm đũa gõ vào bát và bắt đầu ngâm nga bài hát, bên dưới Nhâm Hồng Mai nghe thấy nói: “Hát Đông phương hồng đi, đừng hát bậy.”
Trương Căn Phát cười hì hì: “Phụ nữ thì biết cái gì? Lúc này phải hát bài này mới thoải mái, đỡ mệt và sảng khoái.”
Nghĩ lại cũng biết Chu Thành Chí con lừa cứng đầu đó bị ép buộc đến mức tức nước vỡ bờ, làm ầm ĩ như thế mới tốt, tốt nhất là nên đánh người, như vậy thì ông ta có thể danh chính ngôn thuận trói con lừa đó đến công xã.
Vào đúng lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói của Mạc Như: “Bí thư đại đội! Nếu ông còn không quản thì chúng tôi đến công xã kiện đấy. Bí thư đại đội không hành động, dung túng cho một nhóm lười biếng công kích đội sản xuất Tiên Tiến và chiến sĩ thi đua, có phải là ông muốn lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, đổ lỗi ân oán dỡ nhà lên đầu chúng tôi?”
Phó Trân cũng hét to: “Bí thư Trương! Ông làm như thế là không đúng, ông góp phần nhỏ vào công cuộc luyện sắt thép, sao có thể oán hận trong lòng như thế? Ông nói xem, có phải ông tràn đầy oán hận Đại nhảy vọt và công cuộc luyện sắt thép không?”