Chương 615: Có tỏ vẻ thương hại cũng vô dụng (3)
Trương Căn Phát nghe thấy giật mình, vội nhảy xuống đất, kéo lê giày vải chạy ra ngoài: “Đừng có nói linh tinh, vu oan cho người tốt.”
Ông ta nhìn Phó Trân, lập tức nở nụ cười: “Bác sĩ Phó, cô đến rồi, có gì chỉ giáo không?”
Phó Trân lạnh lùng nói: “Chỉ giáo thì không dám, tôi chỉ đến xem bộ dạng đắc ý của bí thư Trương mà thôi.”
Trương Căn Phát nghiêm nghị nói: “Cô nói gì thế?”
Phó Trân hừm một tiếng, nói: “Ông cũng nghe thấy những lời giữa tôi và đồng chí Mạc Như rồi, chúng tôi đi đến công xã. Mạc Như kiện cáo, tôi làm chứng, chúng tôi tìm bí thư Liễu chủ trì công đạo.”
Mạc Như cũng nói: “Đội chúng tôi quanh năm ăn không no, tổng cộng đã cải thiện bữa ăn ba lần, các người còn tính toán chúng tôi. Tôi đi đến công xã vạch trần ông, dẫn theo đội ba đội bốn ăn uống no say, đi theo con đường hưởng lạc của tư bản chủ nghĩa, ông có tư tưởng bảo thủ cực đoạn ham ăn biếng làm, cần phải được phê bình và giáo dục.”
Trương Căn Phát suốt ngày lấy phê bình và chấn chỉnh tác phóng để hù họa người khác, ông ta cũng nên bị hù dọa lại rồi.
Trương Căn Phát không thừa nhận: “Các người nói gì thế? Tôi không hiểu.”
Mạc Như cười: “Bí thư không hiểu cũng không sao, bí thư công xã hiểu là được rồi.”
Cô kéo Phó Trân bỏ đi.
Trương Căn Phát không muốn thỏa hiệp, càng không muốn nhận lỗi, nhưng nhìn thấy bọn họ thực sự đi ra khỏi thôn thì ông ta lại thấp thỏm. Ông ta ngẫm nghĩ hiện tại Mạc Như là chiến sĩ thi đua có tiếng ở công xã, muốn gặp bí thư Liễu thực sự có thể gặp được. Chưa kể đến bí thư Liễu, cô có chút quan hệ với hợp tác xã và trạm bông, nếu để cô tùy tiện tìm một cán bộ nào đó để kiện thì danh tiếng của ông ta sẽ bị bôi nhọ.
Ông ta không sợ những xã viên khác gây chuyện, bởi những xã viên khác không làm ầm ĩ đến công xã được.
Nhưng nếu có thể nói chuyện được với công xã thì lại là chuyện khác.
Ông ta lập tức nói: “Làm gì mà gấp gáp thế? Tôi có nói không quản rồi sao? Có ai mời người như các người không? Tìm tôi giúp thì nói chuyện đàng hoàng, đừng có hở một chút là giở giọng uy hiếp như thế.”
Mạc Như thấy ông ta đồng ý nên cũng không tiếp tục diễn kịch nữa, cô cùng Phó Trân quay lại.
Quản nhiên, Trương Căn Phát quay về gọi con trai Trương Kim Hoán đi cùng.
Những chuyện như làm cho sự tức giận lắng xuống (đổ vỏ) thì Trương Kim Hoán làm rất nhanh.
Có Trương Căn Phát ra mặt, quả nhiên nhóm người của đội ba đội bốn không dám làm ầm ĩ nữa, chỉ có người già nhập vai quá sâu không dứt ra được, nghĩ đến số phận đau khổ của bản thân, sợ hãi nghĩ đến sau này ăn không no, bụng đói thì chỉ muốn khóc lóc thôi.
Trương Căn Phát giận dữ nói: “Đừng có xấu xa nữa, ngày hôm đó khóc rồi, hiện tại không cần gào khóc nữa.”
Ông ta đến trước mặt Chu Thành Chí, giả vờ ngoài mặt tươi cười: “Đội trưởng Chu! Tôi thực sự có lòng muốn giúp đỡ.”
Chu Thành Chí sầm mặt: “Tôi thấy là ông đang xúi giục đấy.”
“Ôi trời! Ông nói lời gì thế, làm gì có chuyện đó.” Tất nhiên là Trương Căn Phát không thừa nhận.
Chu Thành Chí nói: “Bí thư Trương! Ông là bí thư, chúng tôi kính ông một thước, nhưng chúng tôi cũng chẳng phải là quả hồng để mặc người ta dày vò. Trong công cuộc luyện sắt thép, chúng tôi cũng là Tiên Tiến, cũng có tên tuổi ở công xã, thực sự nếu làm ầm lên thì chúng tôi đến công xã kiện tụng.”
Trương Căn Phát lập tức an ủi: “Được rồi, được rồi, đừng có nói nghiêm trọng như thế, cùng là người một thôn đừng có trở nên xa lạ như thế. Hai đội kia thực sự không đủ lương thực để ăn, các người cũng nên giúp đỡ chút.”
Chu Thành Chí lạnh lùng nói: “Hãy trả lương thực đã mượn trước kia đã.”
Trước kia, ông không tuyệt tình như thế, có thể giúp đỡ thì ông sẽ cố gắng hết sức. Nhưng kể từ khi Trương Căn Phát sản xuất lương thực sản lượng cao, mở nhà ăn thì nhóm người đội ba đội bốn cũng trở nên lười biếng hơn, hơn nữa lại còn giở trò, Chu Thành Chí thấy ghê tởm.
Nhất là những người ban đầu làm việc chăm chỉ, hiện tại cũng mệt mỏi và lười biếng. Ai cũng khoanh tay xếp hàng đứng ở chân tường phơi nắng, chưa kể bọn họ còn dệt chiếu, đan giỏ kiếm thêm ít điểm công tác.
Hiện tại, Chu Thành Chí cũng không còn thiện cảm với bọn họ nữa.
Cũng không thể để cho phụ nữ đội mình làm việc vất cả thu hoạch lương thực, rồi chắp tay nhường cho những kẻ lười biếng ham ăn uống kia chứ.
Đây là điều vô trách nhiệm với phụ nữ.
Ông không làm chuyện như thế.
Tất nhiên, trong thu hoạch vụ thu, Mạc Như cũng phát huy vai trò tuyệt đối, cô chuyển lương thực về nhà, đây là công việc tốn nhiều công sức nhất, gần như một mình cô nhận thầu.
Trương Căn Phát vốn đang đắc ý thì lại thấy tức giận bay đến chín tầng mấy, sao con lừa cứng đầu này khiến người khác tức điên như thế?