Chương 626: Báo tin vui và kiểm tra sổ sách (2)
Tính xong điểm công tác, kế toán cùng người tính điểm và những người khác tiếp tục bận việc, phải tính thu nhập, khẩu phần lương thực, khoản dư của các gia đình…
Đây chẳng phải là chuyện một sớm một chiều có thể tính ra ngay, ít nhất cũng phải mấy ngày.
Cũng may, trước kia ngày nào cũng đi làm, làm ngày nào tính điểm công tác ngày đó, mười ngày nửa tháng sau đó hoặc khi trời âm u mưa không đi làm, đội cũng tiến hành giai đoạn thống kê điểm công tác, sau đó lại tiến hành hạch toán mỗi tháng, hạch toán quý, nếu như thế thì hạch toán cuối năm sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Chỉ là năm nay bởi vì phải luyện sắt thép, kế toán lại không có nhà, có một số người như là Mạc Như, Trần Tú Phương và những người khác ghi chép giúp. Mặc dù cũng đi vào giai đoạn hạch toán, nhưng Chu Minh Duyệt phải tự mình tính lại một lần nữa mới yên tâm.
Vốn dĩ bí thư đại đội dẫn theo đại đội trưởng và các đội trưởng sản xuất đến công xã họp trước rồi hạch toán điểm công tác sau, nhưng tình hình năm nay đặc biệt nên hạch toán trước rồi họp sau. Đợi sau khi công xã truyền lệnh sắp xếp sản xuất nông nghiệp, nộp thuế lương thực và mua lương thực trưng thu chỉ tiêu cho năm tới… thì các đội mới có thể trở về tiến hành kết toán, phân tiền lãi cuối năm…
Vốn dĩ ngày mai mới họp, kết quả là Trương Căn Phát mới mùng mười đã mang theo kết toán la hét đến công xã báo tin vui.
Vừa bước vào cánh cửa sắt của công xã, ông ta giơ cao hai tay, mười ngón tay xòe ra như đang đầu hàng, lớn tiếng hét: “Đại đội Tiên Phong báo tin vui cho công xã Hồng Kỳ.”
“Báo tin vui.”
“Năm nay điểm công tác tăng mạnh.”
Ông ta và Trương Kim Hoán hét to, người của các bộ phận công xã đều chạy ra ngoài hỏi có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, Liễu Hồng Kỳ, Tương Ngọc Đình, Tống Tử Kiệt và những người khác đang mở cuộc họp tổng kết công xã.
Tổng kết luyện sắt thép, tổng kết thu hoạch vụ thu, tổng kết nhà ăn…
Nói trắng ra là phân tích lý do điểm công tác năm nay giảm mạnh và đối sách năm sau, làm thế nào mới có thể kịp thời ngăn chặn tổn thất.
Lúc này, nghe thấy Trương Căn Phát hét to báo tin vui.
Liễu Hồng Kỳ chau mày, quay đầu nhìn ra ngoài, xuyên qua cửa kình nhìn thấy bộ dạng Trương Căn Phát đang ở đó khua tay múa chân.
Tống Tử Kiệt chỉ muốn không quen biết gì với ông ta, đúng là chướng mắt, ông ta chẳng giữ chút thể diện, thật đúng là, hết lần này đến lần khác đề bạt rồi bảo vệ ông ta, ông ta cũng chẳng có điểm tốt gì.
Tương Ngọc Đình cười nói: “Báo tin vui, mau mới ông ta vào.”
Vậy nên Trương Căn Phát được mời vào hội nghị cán bộ công xã, ông ta kích động đến múc hai tay hai chân bước vào, nói năng không đầu không đuôi, khom mình, cúi chào, hỏi thăm, không biết nói gì mới phải.
Liễu Hồng Kỳ nói: “Đồng chí Trương Căn Phát! Ông nói là báo tin vui, tin vui từ đâu đến?”
Trương Căn Phát nhếch mép cười liên tục: “Chúc mừng, chúc mừng!” Vừa nói vừa chắp tay.
Tống Tử Kiệt nghiêm nghị: “Trương Căn Phát! Nghiêm túc chút đi.”
Tống Tử Kiệt trừng mắt nhìn Trương Căn Phát, ông ta giật mình, lập tức hồn phách nhập xác, vội nghiêm túc nói: “Bí thư Liễu, bí thư Tương, bí thư Tống, các vị lãnh đạo, bí thư Trương Căn Phát đại đội Tiên Phong muốn báo cáo công việc.”
Tương Ngọc Đình khua tay bảo ông ta đi vào.
Trương Căn Phát bắt đầu cười: “Đội một của đại đội chúng tôi tăng điểm công tác rồi.”
“Tăng rồi ư? Tăng bao nhiêu?” Mọi người hỏi.
“Một hào ba.” Trương Căn Phát đắc ý giơ cao tay phải, ông ta giơ năm ngón tay.
Tất cả mọi người cũng không hiểu rốt cuộc ông ta đang làm động tác gì, nhốn nháo hứng thú hỏi: “Có thật không?”
Trương Căn Phát vỗ ngực: “Mao chủ tịch đã dạy chúng ta phải thật sự cầu thị, tuyệt đối không được giở trò gian dối.”
Ông ta nộp phiếu hạch toán của đội một.
Tống Tử Kiệt nhận lấy rồi đưa cho Liễu Hồng Kỳ.
Liễu Hồng Kỳ mang đến cùng Tương Ngọc Đình xem, vừa nhìn thấy, bọn họ nhướng mày vui mừng, là sự thật.
Mọi người cùng giành giật nhìn, ai nấy tấm tắc khen ngợi: “Là thật à.”
Trương Căn Phát rất hài lòng với hỗn loạn nhỏ mà ông ta đã tạo ra, cười hì hì, đợi lát nữa ông đây phóng vệ tinh cho các người, đưa các người lên sao hỏa.
Nhìn thấy bộ dạng thô tục cười lén của ông ta, Tống Tử Kiệt chỉ cảm thấy chướng mắt, quát: “Trương Căn Phát! Còn gì thì mau nói đi.”
Ông ấy cũng rất hiểu Trương Căn Phát.
Trương Căn Phát lại lấy ra sổ sách: “Báo cáo, điểm công tác của đội hai cũng tăng rồi, tốc độ tăng rất bất ngờ.”
Đội một tăng một hào ba, các người đã vui mừng như thế rồi, nếu đội hai năm hào chín thì chẳng phải là vui mừng hết biết rồi, ha ha.
Ông đây ngầu quá.
Quả nhiên, phiếu hạch toán vừa nộp lên thì một bên rất ngạc nhiên.
Hầu hết mọi người đều không tin, nói: “Có phải là tính sai rồi không? Có sổ sách cụ thể không?”
“Đúng thế, ở đây chỉ có tổng số, không có chi tiết cụ thể, bảo kế toán và tài vụ đến xem.”