Chương 627: Báo tin vui và kiểm tra sổ sách(3)
Ngay sau đó, kế toán và tài vụ đi đến, liếc nhìn phiếu hạch toán. Mặc dù không có chi tiết, nhưng thu nhập và chi tiêu các loại danh mục rất đầy đủ.
“Bí thư! Xem ra không có vấn đề gì.”
Liễu Hồng Kỳ nói: “Lập tức thành lập tổ nghiên cứu nhỏ, cho liên đội trực tiếp xác minh. Nếu là thật thì lập tức báo cho huyện ủy, công xã chúng ta cũng phải ra sức biểu dương.”
Tương Ngọc Đình cười nói: “Năm nay càng náo nhiệt rồi.”
Vốn dĩ phải mở cuộc họp biểu dương, chiến sĩ thi đua, kiểu mẫu phụ nữ, kiểu mẫu luyện thép, đội sản xuất tiên tiến, đại đội tiên tiến của năm nay, đến cuối năm phải mở cuộc họp tuyên dương.
Có bí thư hạ lệnh, Tống Tử Kiệt làm tổ trưởng, dẫn theo tổ kế toán đến nông thôn tra xét.
Kế toán gánh vác sự ủy thác của bí thư nên tất nhiên không dám sơ suất.
Sau khi ăn cơm xong, một đám người cũng không nghỉ ngơi, đi đến đội hai trong ngày.
Ăn xong cơm, đội hai vẫn đang lo lắng tiến hành hạch toán thu nhập của các đội viên, cả phòng đầy sổ sách và phiếu ghi điểm. Chu Minh Duyệt không nhanh không chậm, Vương Lộ lại lòng như lửa đốt, cả hai hình thành sự so sánh mới mẻ.
Khi Trương Căn Phát dẫn đội đi vào, ông ta muốn hét to bảo bọn họ ra ngoài đón, nhưng Tống Tử Kiệt lại xua tay, bảo ông ta đừng có la hét như thế.
Tống Tử Kiệt ra hiệu mọi người đừng làm phiền, ông ấy dẫn người đi vào, đi đến bên cạnh Chu Minh Duyệt nhìn anh ta khẩy bàn tính.
Trong phòng vốn dĩ đã tối, mùa đông lại dán giấy cửa sổ, ánh sáng lại càng thêm mờ, bởi vì khắp nơi đều là giấy, cũng không dám tùy tiện thắp đèn.
Bọn họ vừa đi vào thì ánh sáng trong nhà lại tối sầm.
Chu Minh Duyệt không ngẩng đầu, la to: “Ai không có việc gì thì ra ngoài, tính xong sẽ công bố, không bỏ sót ai, đừng có che ánh sáng gây phiền phức.”
Trương Căn Phát vừa định nổi cáu thì Tống Tử Kiệt trừng mắt nhìn ông ta.
Lúc này, Chu Thành Chí nghe tin chạy đến, cười nói: “Xã trưởng Tống đến chỉ đạo công việc, thực sự hoang nghênh.”
Tống Tử Kiệt bắt tay với ông.
Chu Minh Duyệt và những người khác hiểu rõ tình hình, vội vàng đến hỏi thăm.
Tống Tử Kiệt xua tay: “Mọi người cứ tùy ý, tiếp tục làm việc, tôi chỉ đến xem thôi.”
Trương Căn Phát lập tức nói rõ mục đích đến.
Chu Thành Chí nghe thấy, điều này cũng nằm trong dự đoạn, chỉ là không ngờ lại đến nhanh như thế.
Ông bảo Chu Minh Duyệt và Vương Lộ phối hợp với kế toán công xã kiểm tra sổ sách.
Kế toán công xã và tài vụ có kinh nghiệm, nhìn sơ qua có thể thấy đại khái, dù sao phòng quản lý lương thực, trạm bông và hợp tác xã có đủ hóa đơn, số lượng và giá cả rõ ràng, họ khẩy bàn tính, cuối cùng gật đầu với Tống Tử Kiệt: “Xã trưởng, là thật đấy.”
Tống Tử Kiệt rất kinh ngạc: “Rốt cuộc kiếm nhiều tiền ở đâu?”
Kế toán chỉ vào sổ, nói: “Mời xã trưởng xem, năm nay bọn họ bán cho trạm bông bảy ngàn cân, bán nhiều hơn gần năm ngàn cân so với năm ngoái.”
Tống Tử Kiệt không kìm được kinh ngạc la to: “Nhiều thế, giỏi quá.”
Trương Căn Phát ưỡn ngực thật cao.
Chu Minh Quý vừa ngưỡng mộ vừa thất vọng, mặc dù đội ông ta tăng ít nhưng một khi bị người ta so sánh thì lại chẳng là gì.
Chu Thành Chí nói: “Cảm ơn xã trưởng đã khen ngợi, ai bảo chúng tôi có chiến sĩ thi đua bông cơ chứ, bắt sâu bọ giỏi, nhặt bông lợi hại, không lãng phí một bông nào.”
Mọi người ai nấy cũng tò mò, nói rằng muốn gặp chiến sĩ thi đua bông.
Trương Căn Phát cho người đi gọi, kết quả hai vợ chồng chiến sĩ thi đua không có nhà, không biết kéo xe chở đất đi đầu rồi.
Tống Tử Kiệt cũng chẳng quan tâm, cười nói: “Chiến sĩ thi đua lúc nào cũng siêng năng khác thường, mọi người không ai đi làm thì bọn họ lại làm việc chăm chỉ.”
Trương Căn Phát hỏi: “Có ở xưởng làm giấy không?”
Đám lừa cứng đầu này, sắp sang năm mới xưởng làm giấy cũng không dừng lại, đúng là bày đủ trò dày vò.
Chu Thành Chí nói: “Không cần tìm nữa, bọn họ đến xưởng sắt thép rồi.”
Tống Tử Kiệt ngạc nhiên nói: “Đến đó làm gì?”
Chu Thành Chí do dự giây lát: “Xã trưởng có trách tội chúng tôi không? Xưởng sắt thép đã không còn luyện sắt nữa, lò cao đất cũng vô dụng, để ở đó chiếm diện tích, chúng tôi muốn mang về những viên gạch mà thôn đã quyên góp.”
Chu Minh Dũ bàn bạc với ông ấy, nói rằng nếu xưởng sắt thép đã trở nên vô dụng rồi thì có thể tháo dỡ lò cao đất, khi mọi người vẫn chưa hoàn hồn thì đến trước có trước.
Vậy nên anh cùng Mạc Như đi chuyển gạch.
Trương Căn Phát nghe thấy, cười khẩy trong lòng, bọn họ đi chuyển gạch là muốn xây nhà nịnh bợ ông ta sao?
Hừm! Miễn cưỡng chấp nhận.
Tống Tử Kiệt mặc kệ không quản, dù sao cũng không phải là cá nhân đầu cơ tích trữ, không được xem là vi phạm.
Không gặp được chiến sĩ thi đua bông có hơi tiếc, nhưng dù sao vẫn phải xem xét tính chính xác của điểm công tác, Tống Tử Kiệt lập tức quay về báo cáo.