Chương 686: Chống lưng (3)
Bất cứ xã viên nào cũng cấm tùy ý ra ngoài thôn, cấm tùy ý tiếp cận người ngoài.
Vào dịp tết, tất nhiên cũng không cho phép về nhà mẹ đẻ.
Mùa đông năm ngoái họ không nghỉ ngơi, bận rộn hơn cả ngày mùa, bận đào mương, đào phù sa, đào kênh, đào giếng trữ nước.
Dù sao bí thư đại đội cũng nói rồi, không thể để cho những gia súc này nhàn rỗi, nhàn rỗi thì chúng sẽ gây chuyện.
Vậy nên xã viên của Mạc Gia Câu không biết công xã biểu dương tiên tiến, cũng không biết điểm công tác của đội hai đại đội Tiên Phong có một đồng chín xu, càng không biết Mạc Như và Chu Minh Dũ đạt được tiên tiến, còn được bí thư Cao biểu dương, cũng không biết nhà ăn, điểm công tác và tình trạng đi làm như thế nào.
Các cán bộ đại đội liên tục tuyên truyền tẩy não để các xã viên tin tưởng rằng bên ngoài là như thế, tất cả các đại đội đều như thế, hơn nữa, trong đại đội bọn họ, nhà ăn đã là tốt nhất rồi, người khác ngay cả cơm cũng không có ăn, người chết khiêng ra ngoài không kịp.
Hiện tại, Chu Minh Dũ và Mạc Như đến rồi, hai người này có điểm công tác cao nhất toàn huyện, đến từ đội sản xuất, là chiến sĩ thi đua công xã, là chiến sĩ thi đua được bí thư Cao biểu dương.
Đại đội trưởng Thôi Công Bình thì thầm trong lòng, anh ta cho người đưa thư cho bí thư đại đội.
“Sỏa Ni, nghe nói cô khỏe rồi à, đúng là chuyện tốt.” Thôi Công Bình bộ dạng tử tế với trưởng bối, quan tâm đến hai vợ chồng.
Mạc Như nói: “Đại đội trưởng, tôi chẳng những không ngốc, mà hiện tại tôi đã là chiến sĩ thi đua bông công xã, là phụ nữ điển hình toàn huyện. Anh là đại đội trưởng đến công xã họp, chắc không phải là không biết chứ?”
Thôi Công Bình cười, xoa đầu: “Ái chà, nhiều người quá, không nhớ rõ, không nhớ rõ nữa.”
Mạc Như nhướng chân mày: “Không nhớ rõ cũng không vội, anh chỉ cần biết tôi có thể viết thư cho huyện ủy là được.”
Thôi Công Bình tim đập thình thịch, sao cô còn có thể viết thư cho huyện ủy như thế?
Tất nhiên anh ta không biết có thật hay không, anh nghe thấy đã tin, bởi vì bí thư Cao rất thân thiết với Mạc Như, chủ động bắt tay hỏi thăm, còn chủ động bảo người tuyên tuyền chụp hình chung với hai vợ chồng, nói có giao tình riêng, anh ta tuyệt đối tin tưởng.
Chu Minh Dũ nói: “Đồng chí Mạc Như không nói lời giả dối, hợp tác xã, chủ nhiệm văn phòng công xã thương xuyên đến thôn chúng tôi. Máy may của chúng tôi là do xã trưởng Trần tặng, nói sau này phải mở điểm ký gửi trong thôn chúng tôi. Đội chúng tôi là đội sản xuất tiên tiến có điểm công tác cao nhất toàn huyện, mức độ xem trọng của lãnh đạo không phải là thứ các người có thể so sánh được.”
Thôi Công Bình tin tưởng hàng trăm hàng vạn lần.
Đại đội bọn họ ngay cả phòng y tế cũng không có, bác sĩ của bệnh viện huyện không dám đến.
Con người là như thế, mặc dù bản thân đối diện với kẻ yếu luôn ngồi tít trên cao, nhưng từ bên ngoài có một người đến không biết gốc rễ, còn có địa vị mà bản thân trông mong thì mình lập tức khí thế yếu trước, còn đối phương thì hùng hổ hăm dọa, khí thế dâng cao, tất nhiên anh ta cũng hèn nhát, dù sao cũng không phải vì có năng lực ngang hàng mới làm được đại đội trưởng.
Thôi Công Bình cười nói: “Đúng thế, đúng thế, chúng tôi có điểm công tác không dễ so sánh, thực sự là khó mà so sánh.”
Chu Minh Dũ nói: “Đội trưởng Thôi, tôi muốn xác nhận lại, thành phần của đồng chí Mạc Thụ Kiệt là gì?”
Thôi Công Bình vô thức nói: “Trung nông.”
Chu Minh Dũ sắc mặt nghiêm túc: “Huyện ủy từ lâu đã có nhận định về thành phần của xã viên, bần nông và tủng nông là quần chúng nhân dân, chưa từng thấy phê bình trung nông như địa chủ, tại sao các người lại đặc biệt như thế?”
Thôi Công Bình: ...
Phó đội trưởng Thôi Công Thuận nói: “Hóa ra nhận định về thành phần của Mạc Thụ Kiệt có nhầm lẫn, sau khi nhận định lại một lần nữa thì chính là phần tử xấu địa chủ.”
Mạc Như nghiêm nghị nói: “Có văn kiện công xã không? Hay là anh tự nói?”
Thôi Công Thuận thường ngày ở trước mặt các xã viên vênh mặt hất hàm sai khiến, oai phong lẫm liệt, không ai dám nói lời nào, cũng không ai dám như thế với anh ta.
Nhưng Mạc Như hét to với anh ta, anh ta lại vô thức muốn phủ nhận, không dám ngang ngược gì nữa.
Chu Minh Dũ mỉa mai: “Đã không có văn kiện mà các người lại ức hiếp người dân như thế, thực sự coi cán bộ đại đội của mình là vua một cõi đấy à.”
Cán bộ đại đội ức hiếp người dân, không nói lý lẽ, cũng không ai quản, nhưng lúc này lại có người quản, còn có thể tố cáo với công xã, vậy thì khác rồi.
Thôi Công Bình lo lắng trán toát đầy mồ hôi, cười xòa nói: “Đồng chí Mạc Như, đồng chí Chu Minh Dũ, nói nặng lời rồi, nặng lời rồi, đâu có ai ức hiếp dân, chúng tôi chỉ làm việc theo quy tắc, làm việc theo chính sách thôi.”
Mạc Như hứ một tiếng: “Là ai đã nói ‘Lời của tôi là chính sách’?”