Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 687 - Chương 687: Đòi Công Bằng

Chương 687: Đòi công bằng Chương 687: Đòi công bằng

Chương 687: Đòi công bằng

Lúc này, Mạc Ưng Long đi vào, nói: “Các người ở đây làm gì?”

Mạc Như liếc nhìn anh ta: “Nói rõ lý lẽ cho ba tôi, chẳng lẽ trông mong các người có lương tâm phát hiện ra ư?”

Cơ má Mạc Ưng Long run lên: “Đây đều là chính sách.”

Mạc Ưng Đường cũng sải bước đi vào: “Chính sách gì? Rõ ràng là tên họ Thôi một tay che trời, lợi dụng việc công để trả thù cá nhân.”

Mạc Ưng Long quở trách: “Nói linh tinh gì thế?”

Thôi Phát Bình cũng trừng mắt nhìn cậu ấy: “Tên khốn như mày thì biết gì, thù hằn ở đâu ra?”

Mạc Ưng Đường giận dữ nói: “Ông nội tôi là địa chủ, nhưng ba tôi là trung nông thì dựa vào cái gì để đấu? Các người họ Thôi cũng là địa chủ thời ông nội của tôi, dựa vào cái gì không đấu mà còn trở thành cán bộ đại đội?”

Thôi Phát Bình thay đổi sắc mặt, nhưng lại rất ôn hòa với Mạc Như và Chu Minh Dũ, lập tức vẫy tay bảo người đuổi cậu ấy ra ngoài: “Sao ai cũng có tư cách đến đại đội xoi mói à? Muốn bị đánh rồi.”

Mạc Ưng Long định xách Mạc Ưng Đường ra ngoài.

Mạc Ưng Đường không chịu.

Động tác của Chu Minh Dũ nhanh hơn Mạc Ưng Long, anh đẩy tay Mạc Ưng Long ra, bảo vệ Mạc Ưng Đường ở sau lưng: “Chúng ta vẫn phải nói cho rõ ràng, xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Hoặc là…” Anh nhìn Thôi Phát Bình: “Chúng ta trực tiếp đến công xã nói lý lẽ đi.”

“Ha ha, ha ha!” Một âm thanh vang vọng truyền đến, một người đàn ông mặc vải nỉ kiểu Trung Sơn đi vào, khoảng năm mươi tuổi, vóc dáng vạm vỡ, lông mày rậm đôi mắt hổ, tuy tóc đã bạc nhưng tinh thần không hề thua kém những người trẻ tuổi kia.

“Đây là ai mà lợi hại thế, chụp mũ chúng tôi còn định đến công xã nói lý lẽ ư?”

Mạc Ưng Long thấy ông ta đi đến, hét lên một tiếng: “Ba đến rồi à, bọn chúng là con gái và con rể của Mạc Thụ Kiệt.”

Nghe nói là Sỏa Ni ngốc và con rể, Thôi Phát Trung chợt quay đầu lại nhìn, nhắm tít mắt, hừ hừ cười, một nụ cười quái gở khiến người ta khó chịu.

Ông ta nhìn chằm chằm Mạc Như: “Sỏa Ni à, ái chà, đã lâu không gặp, lớn thế này rồi à.” Ông ta gật đầu, rồi lại nhìn Chu Minh Dũ: “Ừm, không tệ, cũng môn đăng hộ đối, đều là chiến sĩ thi đua.”

Ông ta trò chuyện với Chu Minh Dũ rất thân thiết, hỏi thăm sức khỏe Chu Thành Nhân, hỏi thăm Trương Căn Phát, rồi hỏi đội sản xuất hiện tại thế nào, có bận hay không.

Chu Minh Dũ đáp: “Đều rất tốt, nhưng ba vợ không khỏe lắm, ông ấy muốn đến nhờ bí thư chỉ bảo rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chính sách này là như thế nào.”

“Chuyện này…” Thôi Phát Trung cười như không cười, kéo dài giọng nói đi vào trong nhà, Mạc Ưng Long lập tức bưng một chiếc ghế cho ông ta ngồi.

Thôi Phát Trung nói: “Hai đứa đã là chiến sĩ thi đua, nhưng nhất định phải đứng vững lập trường, đừng để phần tử xấu ăn mòn tư tưởng, càng không được đi sai đường, nhất định phải kiên quyết vạch rõ giới hạn với phần tử địa chủ, giống như anh họ của mấy đứa, con rể của ta vậy.”

Ông ta chỉ về phía Mạc Ưng Long.

Mạc Như liếc nhìn Mạc Ưng Long, vừa đúng lúc anh ta cũng nhìn lại, cô cảm thấy ánh mắt anh ta sâu thẳm âm u, hung ác nham hiểm như diều hâu khiến người khác thấy rất khó chịu.

Cô lạnh lùng nói: “Con người có chí mà, bác cả của tôi là địa chủ do chính phủ định rõ, nhưng ba tôi thì không, ông ấy chỉ là một trung nông, nếu đã là trung nông thì nên làm theo chính sách của trung nông.”

Thôi Phát Trung cười với bộ dạng bất lực, giống như nhìn hai đứa trẻ không hiểu chuyện cứ làm càn: “Hai đứa còn trẻ, ta hiểu. Người trẻ tuổi phải quý trọng danh dự, làm chiến sĩ thi đua không dễ dàng, nhưng đừng...”

Chu Minh Dũ châm biếm lại: “Bí thư Thôi, làm bí thư không dễ dàng, cũng đừng...”

Thôi Phát Trung lim dim đôi mắt, hừm một tiếng: “Sao? Mấy đứa có ý kiến gì?”

Chu Minh Dũ: “Tôi không dám có ý kiến, chỉ muốn hỏi làm sao xác định đãi ngộ của đồng chí Mạc Thụ Kiệt, có phải là nên giống như những trung nông khác hay không?”

Thôi Phát Bình nhìn về phía anh cả, do dự một lúc, nhỏ tiếng nhắc nhở: “Anh cả.”

Thôi Phát Trung nói: “Phát Bình à, Mạc Thụ Kiệt là đội mấy, đãi ngộ như thế nào? Còn có điều anh không biết à?”

Thôi Phát Bình lập tức nói: “Đội sáu, gọi đội trưởng đến hỏi xem sao.”

Mạc Như lặng lẽ nhìn hai người hát đôi, cô và Chu Minh Dũ trao đổi ánh mắt, anh tỏ ý tất cả hãy giữ bình tĩnh, xem bọn họ hát thế nào.

Anh cảm thấy Thôi Phát Trung nếu đã muốn diễn hí khúc thì chứng tỏ có rất nhiều hy vọng giải quyết chuyện này, bọn họ không muốn cũng không dám không nể mặt.

Dù sao anh và Mạc Như hiện tại cũng không dễ ức hiếp, chẳng những đội hai Tiên Phong không dễ ức hiếp, mà địa vị và sức kêu gọi của chiến sĩ thi đua cũng không thể coi thường được.

Đây là quyền được lên tiếng.

Bình Luận (0)
Comment