Chương 693: Đòi nợ (3)
Mạc Ưng Tập hùa theo: “Chị nói đúng, đúng là như thế, Thôi Tông Đức là một con chó, bí thư bảo ông ta cắn người thì ông ta không dám bỏ chạy. Ông ta cũng nói rồi, lời nói của bí thư là chính sách, bí thư là trời, bí thư mới có thể quản chuyện ăn no mặc ấm của mọi người.”
“Chà chà!” Mạc Như nhìn vẻ mặt tái mét của Thôi Phát Trung, vỗ tay: “Bí thư Thôi oai phong, còn lợi hại hơn cả vua một cõi nữa.”
Thôi Phát Trung tối mặt rất đáng sợ, trừng mắt nhìn Mạc Ưng Tập, lạnh lùng hừm một tiếng rồi nhìn sang Mạc Như, lim dim đôi mắt: “Sỏa Ni, xem ra thôn Chu gia có đồ ăn ngon, nuôi cô trở nên xinh đẹp hơn trước nhiều.”
Mạc Như nói: “Đó là điều tất nhiên, bởi vì đại đội Tiên Phong có cán bộ tốt.”
Thôi Phát Trung cất bước đi về phía cô.
Trong bóng tối có những người già và phụ nữ thò đầu ra nhìn.
Mạc Như đợi ông ta đến gần hai bước, từ trong túi (không gian) lấy ra hai tấm ảnh, một tấm là ảnh chụp chung của cô và Cao Thụy Dương, một tấm là ảnh chụp chung của cô và Liễu Hồng Kỳ, cô mỉm cười nhìn Thôi Phát Trung: “Bí thư Thôi, ông lớn tuổi hoa mắt đến gần chút để nhìn cho rõ.”
Thôi Phát Trung dừng bước, cười: “Lớn tuổi hoa mắt ư? Sỏa Ni, cô nói chuyện cũng thú vị đấy.”
Ông ta siết chặt nắm đấm đưa qua lại trước mắt cô: “Nó to hơn cái cối giã tỏi của cô nữa đấy.”
Mạc Như lạnh lùng nói: “Vậy thì giã nặng lắm, chẳng phải bị lừa kéo chạy sao? Con trâu kia rất mạnh, chẳng phải đã bị Bào Đinh mổ trâu rồi hay sao? Mạc Gia Câu lại chẳng phải rừng sâu núi thẳm có thể tự kết thành một thể, bên trên có công xã và huyện ủy.”
Thôi Phát Trung không ngờ Sỏa Ni ngốc này lại có thể nói ra những lời như thế, chẳng khác gì cán bộ.
Chẳng lẽ thực sự là vùng đất thế nào thì sản sinh ra người thế ấy?
Ông ta hừm cười hai tiếng: “Muốn phiếu mua vải và phiếu mua bông phải không, được, đi theo ta.”
Mạc Ưng Tập nói: “Chị, để em đi.”
Mạc Như cầm tay cậu bé: “Không sao, đừng sợ, bí thư Thôi biết xem xét thời thế, chúng ta cùng nhau đi.”
Thôi Dược Tiến vừa nghe thấy ông nội ra ngoài, hoảng hốt kéo Mạc Ưng Tập định bỏ chạy, nhưng cậu bé buông tay nên cô bé chỉ đành trốn trong đống cỏ khô.
người ta hai bạt tai, nhưng lại phát hiện tuy ông nội còn tức giận hơn trước, nhưng lại không đánh người, giống như một kỳ tích.
Đúng là mặt trời mọc ở hướng tây.
Thôi Dược Tiến muốn đi theo nhưng bị Mạc Ưng Tập trừng mắt nhìn, suỵt một tiếng, bảo cô bé đừng đi theo nên cô bé càng do dự hơn.
Mạc Như dẫn Mạc Ưng Tập đi theo Thôi Phát Trung, đi được một lúc, đến cổng nhà Thôi Phát Trung.
Thôi Phát Trung hét to: “Bà nó ơi.”
Ngay sau đó, vợ xủa bí thư đại đội, Ngô Xuân Hoa chạy ra, bà ta có vẻ khoảng hơn năm mươi sáu mươi tuổi, trên đầu đội cái mũ nhung màu đen, ở giữa là huy hiệu bạc đã cũ, tóc búi cao sau đầu, quấn bằng lưới đen và cố định bằng một số trâm bạc hình chữ u, trên lỗ tai có đeo mặt dây chuyền bạc, khuôn mặt nhiều vết nhăn sâu như vỏ cây dường như có thể kẹp con mấy con muỗi.
Khi bà ta chạy, chùm chìa khóa bằng đồng to quanh eo phát ra âm thanh giòn giã, tiếng leng keng nghe rất hay.
Mạc Như nhìn bà ta rất là giống thủ kho.
Bà Ngô nhìn thấy Thôi Phát Trung dẫn hai chị em đến nên nhìn với vẻ nghi ngờ, nhất là Mạc Như, đây chẳng phải là Sỏa Ni ngốc sao?
Tất nhiên bà ta cũng nghe nói về chuyện Sỏa Ni không còn ngốc nữa, cô còn dẫn theo chồng về nhà mẹ đẻ, hơn nữa còn là chiến sĩ thi đua, muốn chống lưng cho ba mẹ cô.
Đây là khởi đầu tốt.
Bà ta nhìn chằm chằm Mạc Như, nhìn bộ dạng đúng là Sỏa Ni ngốc nghếch trước kia. Mặc dù hiện tại trắng nõn xinh đẹp hơn, khuôn mặt cũng không còn nứt nẻ, đôi môi cũng hồng hào không còn trắng bệch nữa, đúng là Sỏa Ni rồi, bà ta tò mò hỏi: “Sỏa Ni, cô khỏe rồi à? Không còn ngốc nữa à?”
Mạc Như cười: “Đúng thế.”
Bà Ngô thấy kỳ diệu: “Kẻ ngốc còn có thể khỏe lại, cô làm sao thế?”
Thôi Phát Trung khó chịu nói: “Lấy một cái chăn và cái nệm cho bọn họ đi.”
Mạc Như lập tức nhắc nhở: “Nể mặt bí thư Cao, phải lấy cái mới mới được.”
Nói lấy đệm chăn cho bọn họ, bà Ngô đã không vui, lúc này còn đòi mới, bà ta càng không thể chấp nhận: “Tôi nói chứ tiểu thư đại chỉ bị lật đổ rồi, cô còn muốn hưởng thụ sao? Lấy mới ư? Cô tưởng cô là bí thư Cao à? Bí thư Cao đến đại đội chúng tôi thị sát công việc cũng không dám nói muốn cái mới đấy.”
Mạc Như nói: “Nếu tôi là bí thư Cao thì tất nhiên cũng không đòi cái mới, nhưng tôi là xã viên, tôi cần thứ thuộc về gia đình mình, bà đi lấy phiếu mua vải và phiếu mua bông đi. Công xã chúng ta trước kia mỗi người ba thước ba, hai cân bông, năm nay hai thước tám, vẫn hai cân bông. Bà đưa phiếu thì tôi chẳng thèm đệm chăn của bà đâu.”