Chương 694: Đòi nợ (4)
“Cô ăn nói kiểu gì thế?” Bà Ngô khoe khoang không phải là cán bộ nên không quản bí cán bộ bí thư gì đó, muốn lấy đồ của bà ta là đồng nghĩa với việc cắt thịt của bà ta.
Hiện tại bà Ngô có cách ngôn nhân sinh là: Đàn ông cô lấy đi, tài vật thì đừng có mơ.
Mạc Như nhìn Thôi Phát Trung: “Bí thư Thôi, bà nhà không nói lý lẽ, chẳng lẽ bà ta là bí thư của Mạc Gia Câu, còn ông chỉ là một đồ trang trí sợ vợ mà thôi?”
Nnghe được lời mỉa mai của cô, bà Ngô lập tức tăng cường hỏa lực tấn công, lấy chổi trên tường định đuổi cô đi.
Mạc Như kéo Mạc Ưng Tập tránh né, đứng bên cạnh Thôi Phát Trung: “Bí thư Thôi, thứ tôi cần là phiếu mua vải bông nhà tôi, chắc là đại đội phát, sao có thể lấy từ nhà của ông được, chúng tôi không phải ăn xin.”
Thôi Phát Trung cầm cây chổi, nói với bà Ngô: “Đi lấy cho cô ta.”
Thấy ông ta sầm mặt tức giận, bà Ngô cũng không dám la lối khóc lóc nữa.
Bà ta chỉ khóc lóc om sòm với người khác, nhưng không dám làm vậy với Thôi Phát Trung. Không ai trong thôn này dám làm trái ý ông ta, chỉ cần ông ta nói ra thì những người khác sẽ nghe theo vô điều kiện nên bà ta nhanh chóng về nhà tìm một cái chăn bông.
Bà ta chạy về gian phòng phía đông mở một trong hai cái tủ lớn, bên trong chất đầy chăn bông, tất cả đều là bà ta trữ.
Bà nhìn và không nỡ chiếc nền xanh hoa trắng, chiếc cá chép đỏ hoa mẫu đơn kia cũng không nỡ, rồi lại nhìn... cuối cùng chọn ra chiếc chăn bông màu chàm được làm bằng vải bông màu be đất, rồi chọn một tấm nệm màu đen.
Bà ta hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Bởi vì những cái chăn bà ta trữ đều rất dày.
Bà ta lại không chọn được cái mỏng nhất nên chỉ có thể chọn cái không đẹp.
Những thứ này tất nhiên không phải là dùng phiếu mua vải và phiếu mua bông mua, hơn nữa lấy bông của đội, khấu trừ phiếu mua vải và phiếu mua bông của các xã viên trong thôn, tất nhiên cũng có nhà Mạc Thụ Kiệt và Mạc Thụ Nhân.
Hiện tại lương thực, bông, vải, củi lửa, dầu lửa gì đó đều là vật hiếm, bà Ngô thích trữ những thứ này.
Để trữ đồ, bà ta cho hai con trai ra ở riêng để có chỗ cho bà trữ đồ đạc.
Cho đến nay, năm gian nhà chính sáu tủ quần áo lớn, sáu chái nhà bốn tủ quần áo lớn, còn có sáu rương gỗ lớn, bà ta trữ đầy các loại vật dụng.
Chỉ cần thứ nào vào tay bà ta, ngoại trừ Thôi Phát Trung mở lời ra thì ai cũng đừng hòng lấy đi một xu.
Tất cả đều được khóa bằng những ổ khóa lớn bằng đồng.
Bà ta không cam tâm lấy chăn ra, trong lòng thầm nghĩ năm tới sẽ khấu trừ của nhà nào đó lấp lỗ hổng này, bản thân tuyệt đối không thể chịu thiệt. nhất định không bị lỗ.
Mặc dù đã trữ cả đời không dùng hết, nhưng bà ta vẫn muốn trữ ở nhà, hơn nữa ngày càng nhiều, năm nay ít hơn năm ngoái đến mức khó chịu và không vui, bà ta cảm thấy mình chịu thiệt nhiều.
Suy nghĩ giây lát, bà ta lấy giỏ kim chỉ, rồi lấy ra một túi kim, trong đó có hàng chục cây kim thép, bà ta lấy ra cả chục cái, có một số bị gãy, có một số cắm thẳng vào chăn bông và nệm.
Cuối cùng thu dọn gọn gàng, những chiếc kim được giấu trong ruột bông không thể nhìn thấy được.
Bà ta hừm một tiếng, chửi thầm: Muốn chiếm hời của tôi, xem có vận mệnh đó hay không.
Bà ta đưa chăn bông cho Mạc Như: “Đây này.”
Mạc Như nhận chăn rồi ôm lấy, cũng không đôi co với bà ta có đủ số lượng hay không, cho thì lấy, không đủ thì xin nữa.
Cô ấy nói với bà cụ Ngô: “Cảm ơn, không hổ danh là họ hàng nhà bí thư, đúng là có tính giác ngộ cao.”
Cô ấy lại nói với Mạc Ứng Tập nói: “Tiểu Tập, đi thôi, đưa đến nhà ba mẹ đi.”
Chờ hai chị em rời khỏi, bà cụ Ngô bắt đầu nhe miệng chùi nước mắt, bắt đầu chuẩn bị có thể nằm lăn la liệt khóc thét trên mặt đất bất kỳ lúc nào.
Thôi Phát Trung nhìn bà ta một cái, “Đừng có làm tôi mất mặt!”
Cũng không xem thử đối phương là người gì, chẳng qua là hai đứa nhỏ chưa lớn, đáng để ăn vạ?
Bà cụ Ngô mở miệng đáng lẽ là để thử, thấy Thôi Phát Trung không cho bà ta khóc bèn rút về, vỗ nhẹ áo quay người lại cầm chổi lên bắt đầu quét nhà.
Bà ta ra sức quét một lần nơi Mạc Như và Mạc Ứng Tập từng đứng, quét đến mức mặt đất cũng bị chổi quét lên một tầng.
Trong lòng Thôi Phát Trung khó chịu, quay người bỏ đi.
Ra khỏi sân nhà, không còn nhìn thấy hai vợ chồng Thôi Phát Trung, Mạc Như nói với Mạc Ứng Tập: “Chúng ta đến nhà đại đội trưởng một chuyến nữa.”
Mạc Ứng Tập nói: “Chị à, không phải chị nói là về nhà trước sao?”
Mạc Như cười nói: “Có một bộ chăn ga cũng không đủ mà, còn có áo bông quần bông chưa có nữa.”
Mạc Ứng Tập cười hề hề nói: “Chị đúng là lợi hại thật, đi theo em.”