Chương 699: Trật khớp sống mũi rồi (2)
Những người này không có quyền tự chủ, thậm chí ngay cả năng lực suy nghĩ cũng không có, tất cả đều là nhìn cán bộ đại đội làm việc.
Mạc Ưng Tập cảm thấy chị mình nói có lý, không cần phải chấp nhặt với những người này, ba cũng nói rồi, bọn họ không học hành, không rõ lí lẽ, không hiểu đúng sai, chỉ biết hùa theo ồn ào mà thôi.
Mạc Gia Câu có vài nhà ăn ở trong sân đại đội, cũng chính là nhà tổ trước kia của nhà họ Mạc, mỗi nhà ăn chiếm một nhà ngang nhỏ, một số đội của bọn họ đang ở nhà ngang phía đông.
Gian nhà chính là kho lương thực, chái đông là nhà bếp, các đội viên ở trong sân xếp hàng lấy cơm.
Lúc này trời đã nhá nhem tối, chỉ còn soi sáng bởi ngọn đèn dầu trong thôn, những người đàn ông đi làm về rồi, mặt mày chán chường, mệt lả, lê lết những bước nặng trĩu chẳng muốn nói lời nào.
Mạc Ưng Tập mắc sắc: “Anh rể!”
Chu Minh Dũ đưa hai anh em Mạc Ưng Đường và Mạc Ưng Phỉ đến tụ họp cùng bọn họ.
Mạc Ưng Tập tiến đến hỏi: “Anh rể có mệt không?”
Chu Minh Dũ cười nói: “Cũng hơi mệt, hai anh trai của em còn mệt hơn.”
Mạc Ưng Tập lại hỏi hai anh trai của mình.
Mạc Ưng Phỉ cười: “Không mệt.”
Mạc Ưng Đường hừm một tiếng, không nói gì, chỉ chào hỏi Mạc Như.
Không đợi Mạc Như nói gì, Mạc Ưng Tập sốt ruột nói: “Mọi người biết không, chị giỏi lắm đấy, chị ấy đi tìm bí thư đại đội đòi toàn chăn đệm mới, ha ha, bà vợ tức đến điên lên được.”
Chu Minh Dũ mỉm cười, xoa đầu tóc Mạc Như: “Vợ ngày càng lợi hại rồi.”
Cử chỉ thân mật của anh lúc này rất dễ thấy, có rất nhiều người lập tức quay đầu lại nhìn.
Bọn họ vẫn thảo luận về Mạc Như và Chu Minh Dũ, ai cũng lén nhìn, lúc này có người lẩm bẩm đồi phong bại tục.
Mạc Ưng Tập đắc ý nói: “Chị ấy rất là lợi hại, chẳng những đòi được chăn mà còn đến nhà đại đội trưởng đòi bông và vải bông để may áo bông mới cho ba mẹ.”
Mạc Như cười nói: “Chị sẽ may cho mỗi đứa một bộ.”
Mạc Ưng Đường lập tức nói: “Em không cần.”
Mạc Ưng Phỉ thấy anh trai nói không cần nên cậu ta cũng không cần.
Mạc Ưng Tập nói: “Chị mượn được rất nhiều vải, những nhà khác đã mượn nhà phó đội trưởng rồi, ha ha. Mọi người không nhìn thấy đấy, chị oai phong lắm, chị mang ảnh của bí thư Cao ra lòe thì bí thư đại đội cũng phải nghe chỉ huy.”
Cậu bé học dáng vẻ của Mạc Như, miêu tả rất sống động, bọn họ thích thú lắng nghe.
Lúc đó, ở bên kia đang lấy cơm, dòng người đông đúc, chẳng mấy chốc đã truyền đến âm thang huyên náo.
Có một phụ nữ lẩm bẩm: “Nhà chúng tôi có một cân rưỡi bánh ngô hấp, sao chỉ có bốn cái, có phải là không đủ hay không?”
Dẫn người đi lấy cơm chính là Thôi Công Hội, anh ta tai to mặt lớn, giống như cái bánh mì trắng không có nếp, mập đến nỗi hai bên má cũng trùng xuống rồi.
Anh ta xoa bàn tay mập mạp của mình với lấy mấy cái bánh ngô hấp trong giỏ của người phụ nữ kia, vứt vào đĩa cân và cân, cười khẩy nói: “Không đủ ư? Ái chà, nhiều rồi đấy, cô xem quả cân của tôi là đồ trang trí à?”
Anh ta móc ngón tay út của mình, cái cân nghiêng lên, anh ta lập tức bẻ một phần bánh ngô hấp.
Người phụ kia nóng ruột: “Làm gì thế, vốn dĩ là không đủ… ái chà.”
Thôi Công Hội nghe thấy, bẻ tiếp một miếng của cái bánh khác: “Không đủ ư? Cô là nhân viên nhà bếp hay là tôi? Việc nào ra việc đấy, dể tôi cân kỹ cho cô.”
Nói xong lại lấy thêm một lần rồi bẻ một miếng.
Một tiếng “ôi trời”, người phụ nữ kia khóc lóc.
Thôi Công Hội thấy vậy, lập tức nổi giận: “Cô khóc à, có phải là nói tôi đang ức hiếp cô, cô muốn hãm hại tôi ư? Có phải cô đã trộm lương thực nhà ăn không? Lôi vào trong kiểm tra.”
Anh ta với tay đánh người phụ nữ kia, người phụ nữ chỉ biết ôm đầu không dám bỏ chạy vì sợ sau này không thể đến lấy cơm nữa.
Các xã viên xung quanh khuyên đừng đánh nữa, có người không dám lên tiếng, những người khuyên can đều là người họ Thôi, có giao tình với nhà Thôi Công Hội, không sợ anh ta chơi xỏ. Những người không dám nói gì cơ bản đều khác họ, sợ bị anh ta nhân cơ hội trả đũa.
Thôi Công Hội tát hai cái, rồi tóm lấy cổ áo người phụ nữ định lôi ra phía sau nhưng bị một cánh tay khác nắm chặt cổ tay, bàn tay kia giữ chặt cánh tay anh ta như kìm sắt và ra sức vặn khiến anh ta đau đớn kêu la: “Buông tay ra.”
Thôi Công Hội thấy người thanh niên kia cao to đẹp trai, anh ta chưa từng gặp, chỉ biết người ta nói đó là chồng của Sỏa Ni ngốc, anh ta lập tức muốn trút giận cho bí thư, hét to: “Có người đến nhà ăn gây sự, anh em đâu, bắt lấy.”
Sau câu lệnh, có bốn tên mập cường tráng cầm dao, xẻng, chài cán bột chạy đến.
Chu Minh Dũ nhìn thấy đội bọn họ cũng thật đặc sắc, nhà bếp đội mình phụ trách nấu ăn toàn là phụ nữ, bọn họ lại là những lao động khỏe mạnh nấu ăn, ai cũng tai to mặt lớn, còn mập hơn cả con heo, đúng là buồn cười.