Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 700 - Chương 700: Trật Khớp Sống Mũi Rồi (3)

Chương 700: Trật khớp sống mũi rồi (3) Chương 700: Trật khớp sống mũi rồi (3)

Chương 700: Trật khớp sống mũi rồi (3)

Anh mỉm cười: “Tôi đứng yên không nhúc nhích, các người dám động vào tôi thì đến lúc đó công xã sẽ cho dân binh đến bắt người, gán cho các người tội danh miệt thị chính phủ và Đảng, đánh đập kiểu mẫu luyện sắt thép, các người có chịu không nổi đâu?”

Bọn họ nghe xong có chút do dự, chỉ có Thôi Công Hội đứng đó kêu gào: “Mặc kệ mày là chiến sĩ thi đua hay là cứt chó, đến Mạc Gia Câu thì phải tuân thủ quy tắc của Mạc Gia Câu.”

Mạc Như mỉa mai: “Chắc trách người khác mắng chửi ‘Một ngày ăn một lạng, hậu cần không đói được; một ngày ăn một xu, nhân viên nhà bếp không đói được’. Các người ai cũng to khỏe hơn cả con heo, nếu heo không đủ cân thì bán các người là được rồi.”

Lời nói của cô khiến những người xung quanh bật cười.

Khuôn mặt to béo của Thôi Công Hội giật như rau câu.

Thôi Công Hội cầm con dao phay chém về phía Chu Minh Dũ: “Có gan thì đứng yên đó.”

Lúc này vang lên một giọng gào thét: “Dừng tay.” Có một người nắm chặt cổ tay anh ta, giật lấy con dao trên tay, vặn tay còn đau hơn Chu Minh Dũ lúc nãy, khuôn mặt to béo của Thôi Công Hội trở nên trắng bệch.

Người đi đến là Mạc Ưng Long, anh ta vứt con dao lên bàn cái “rầm”, mắng: “Làm gì thế?”

Thôi Công Hội liếc nhìn anh ta, giãy giụa: “Không liên quan đến anh.”

Mạc Ưng Long một tay nắm lấy cổ tay anh ta nhấc lên, bẻ cánh tay của Thôi Công Hội. Thôi Công Hội đau đớn khom lưng như con tép, la hét đau đớn.

Thôi Công Bình từ bên ngoài đi vào, mắng: “Làm ầm ĩ gì thế, không cần đội trưởng Long quản thì ai quản? Còn ra oai nữa thì nhốt lại cho chịu đói.”

Mạc Ưng Long hừm một tiếng, đẩy Thôi Công Hội ra.

Thôi Công Hội thấy anh họ nói vậy, nhìn Mạc Ưng Long bằng ánh mắt dữ tợn, bĩu môi tiếp tục lấy cơm cho người khác.

Đến lượt Mạc Như và Mạc Ưng Tập, anh ta la hét: “Phần xử xấu sang một bên, một bên...”

Một tiếng “bốp”, Mạc Như đánh cái chậu lên khuôn mặt to béo của anh ta, mắng chửi: “Có phải là muốn chết không, tôi là chiến sĩ thi đua của công xã, phụ nữ điển hình toàn huyện, anh bội nhọ tiên tiến là phần tử xấu chính là bôi nhọ Đảng và chính phủ, sao còn không bắt lại.”

Cô dùng lực quá mạnh, cái chậu sành có hoa văn cũng bị nứt làm đôi, Thôi Công Hội bị chảy máu mũi ngay sau đó.

Thôi Công Hội bị cô đập cái chậu vào mặt bất thình lình, đôi mắt đen của anh ta xoay vòng, sau đó chao đảo rồi ngã cái ầm xuống sàn, mấy cái chậu trên mặt đất cũng nảy lên.

Mạc Như dùng sức rất mạnh.

Lúc này, Thôi Công Hội chảy máu mũi, đôi mắt đen nằm dưới sàn.

Mạc Như cười khẩy, cặn bã, khốn nạn, sao lại xấu xa như thế? Hôm nay bà cô này sẽ dạy cho biết thế nào là người xấu.

Cô tiến đến giẫm lên khuôn mặt to mập của anh ta, đè mạnh lên rồi mắng: “Anh chửi tôi là phần tử xấu, anh là cái đồ chó má gì, dám chửi tôi là phần tử xấu. Tôi là tiên tiến, anh mới là phần tử xấu.”

Cô dồn hết sức vào chân, một tiếng “bụp”, Thôi Công Hội bị cô giẫm gãy mũi, máu mũi chảy tá lả, Thôi Công Hội đau đớn kêu la rồi tỉnh dậy, giãy đành đạch như con cá sắp chết.

Chu Minh Dũ lập tức che chở Mạc Như lùi lại, sợ bị máu mũi của Thôi Công Hội làm dơ bẩn áo quần.

Anh cười nói: “Vợ đánh hay lắm.”

Lúc này, các xã viên đến lấy cơm cũng ngẩn người rồi, chưa bao giờ nghĩ lại có người dám đánh nhân viên nhà bếp.

Mặc dù nhân viên nhà bếp không phải là cán bộ, nhưng anh ta phụ trách cái thìa, tùy ý có thể cắt xén một ít, có thể tùy ý hại người khác.

Mọi người hay nói“ Đắc tội với kế toán dùng bút chọc, đắc tội với thủ kho chơi với cân, đắc tội với nhà ăn thì chịu đói.”

Nhưng bọ họ không dám nói xấu, một tên khốn nạn không dám nói chữ “không” trước mặt, bị Sỏa Ni ngốc đánh chảy máu mũi.

Ôi mẹ ơi, đã quá đi.

Thôi Công Hội gào khóc thảm thiết: “Sắp chết rồi, sắp chết rồi, mau đánh chết cô ta, đánh chết cô ta đi.”

Thôi Công Bình tiến đến vặn cái đầu to béo của anh ta nhìn, mắng chửi: “Không chết được đâu, mày kêu la cái gì, mau đi băng bó đi.”

Anh ta bảo nhân viên nhà bếp dìu Thôi Công Hội về nhà băng bó, rồi quay đầu nhìn Mạc Như, cười nói: “Sỏa Ni, cô lợi hại thật, tôi phải cảm ơn cái tát giơ cao đánh khẽ của cô.”

Lúc đó một cái tát không gắng sức, nếu dùng hết sức thì có lẽ đá đánh gãy sống mũi rồi.

Vậy nên cô vẫn là giơ cao đánh khẽ với anh ta.

Mạc Như không thèm đếm xỉa đến anh ta, cô lạnh lùng nói với những người đang nhìn chằm chằm mình: “Mạc Như tôi hôm nay phải nói cho rõ, ba tôi là trung nông, không phải là địa chủ, cũng không phải là phần tử xấu. Nếu ai còn nói lời khó nghe, ức hiếp ba tôi thì chính là ức hiếp kiểu mẫu phụ nữ tôi đây. Nếu tôi đến huyện kiện thì cho dù là bí thư hay là thiên tử, chọc giận tôi thì tôi dám đến Bắc Kinh kiện cáo, không tin thì các người chờ mà xem.”

Bình Luận (0)
Comment