Chương 701: Trật khớp sống mũi rồi (4)
Mạc Ưng Long đứng một bên, lặng lẽ nhìn cô, nghe cô nói xong, giơ tay ra sức vô tay, cười như không cười: “Có chí khí, có khí thế.”
Mạc Ưng Đường nói: “Có nhiều hơn anh.”
Mạc Ưng Long sầm mặt, đôi mắt hung ác nham hiểm, nhưng lại không nói gì, chỉ hừm một tiếng đi lấy cơm mà thôi.
Đợi anh ta lấy xong cơm đến bên cạnh Mạc Như, đưa cho cô chậu sành đã lấy xong rồi quay người đi.
Mạc Ưng Đường nói: “Chị, chúng ta đừng…”
Mạc Như cười nói: “Em cả, chị phải dạy em, bất luận là ai đúng ai sai, lương thực không có lỗi.” Nhất là trong thời kỳ đói khổ như thế này, dù có ngàn sai vạn sai thì lương thực cũng không sai, chỉ cần ăn được thì đều được cất giữ, một hạt cũng không được lãng phí.
Cô nói với Mạc Ưng Tập: “Tập, đến nhìn xem, chúng ta có đủ cơm không?”
Mạc Ưng Tập: Gấp đôi.
Cậu bé nói: “Đủ rồi, chúng ta về nhà ăn cơm thôi.”
Chu Minh Dũ nhặt chậu sành vừa rồi Mạc Như mới đập vỡ của Thôi Công Hội lên, anh cầm trong tay, cười nói: “Không thể vứt cái này, mang về sau này cho gà ăn.”
Mọi người xung quanh thì thầm: Còn cho gà ăn, sao anh ngầu thế. Đại đội mở trang trại ngàn gà, xã viên không được nuôi gà, xã viên cũng không có lương thực cho gà ăn, sao anh nuôi được?
Một vài người vây quanh Mạc Như đi về nhà, vừa ra khỏi nhà ăn đã bị Thôi Công Bình chặn lại.
Anh ta thấy Mạc Như không coi ai ra gì: “Sỏa Ni, tôi muốn nói với cô vài câu.”
Chu Minh Dũ nhướng mày.
Mạc Như không đếm xỉa đến anh ta, cô không rộng lượng đến thế, cô nói với Chu Minh Dũ và Mạc Ưng Tập: “Chúng ta mau về nhà ăn cơm, đừng để ba mẹ đợi lâu.”
Thôi Công Bình định đuổi theo nhưng bị Mạc Ưng Đường cản lại.
Mạc Ưng Đường vẻ mặt lạnh lùng: “Cút đi, coi tôi và anh rể như người chết à.”
Thôi Công Bình nói: “Ưng Đường, theo lý mà nói anh mới là anh rể của em.”
“Ha!” Mạc Ưng Đường cười mỉa mai nhưng không có bộ dạng cười chút nào, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như tuyết dưới chân tường: “Thật nực cười, chuyện từ lúc nào rồi, sao tôi lại không biết?”
“Mẹ anh nói, thực ra từ nhỏ hai nhà chúng ta đã bàn chuyện hôn nhân, đã đính hôn từ nhỏ, nói là sau này lớn lên thì cưới chị của em.” Thôi Công Bình nói cứ như thật.
Mạc Ưng Đường cười khẩy, nói: “Nói cứ như thật, nếu là như thế anh còn đánh vỡ đầu chị tôi, chẳng phải anh còn xấu xa hơn Thôi Công Hội hay sao?”
Thôi Công Bình lộ vẻ mặt đau khổ: “Ưng Đường, đó là chuyện lúc nhỏ, anh biết sai rồi, sao em còn ghi thù hận.”
Mạc Ưng Đường giận dữ nói: “Anh biết sai rồi thì có thể coi như chị gái tôi chưa từng ngốc nghếch sao?”
“Chẳng phải chị em đã khỏe lại rồi sao?” Thôi Công Bình còn tỏ ra ấm ức: “Anh nói mấy lần rồi, anh biết sai rồi, lúc đó anh vẫn còn nhỏ chưa hiểu chuyện, anh đã rất hối hận, vẫn luôn tìm cách bù đắp cho cô ấy.”
Sau khi lớn lên, anh ta thực sự có nói với ba mẹ rằng anh đồng ý lấy Sỏa Ni ngốc, nhưng ba mẹ anh ta nói nhà họ Mạc có thành phần không tốt, không thể kết thông gia, như thế sẽ liên lụy đến anh ta.
Anh vốn định chờ thêm, nhờ ba mẹ nói chuyện đàng hoàng với bí thư, có lẽ chuyện gia đình Sỏa Ni sẽ có lối thoát.
Đâu ngờ anh ta vẫn chưa tìm thấy cách giải quyết thì Chu Minh Dũ đã dùng một túi khoai lang khô đổi lấy Sỏa Ni ngốc rồi.
Ba mẹ nhà họ Mạc lại bán Sỏa Ni chỉ để lấy một túi khoai lang khô.
Nếu biết Sỏa Ni đáng giá một túi khoai lang khô thì sao anh ta còn đắn đo làm gì.
Ba mẹ nhà họ Mạc lại bán Sỏa Ni để lấy một túi khoai lang khô.
Nếu biết Sỏa Ni đáng giá một túi khoai lang khô thì sao anh còn phải đắn đo như thế.
Anh trực tiếp dùng hai túi đổi chẳng phải được rồi sao?
Đáng tiếc, đã muộn rồi.
Điều này khiến anh ta vô cùng hối hận đau đớn, nhất là nhìn thấy Mạc Như hiện tại không còn ngốc nữa, hơn nữa lại ngày càng xinh đẹp, thông minh và ngày càng giỏi giang, là chiến sĩ thi đua toàn huyện, anh ta vô cùng ân hận và đau đớn.
Nếu như lúc đó anh ta kiên trì hơn, nếu như ba mẹ đồng ý, nếu như không quan tâm đến thành phần của Mạc Như thì hiện tại tất cả đã là của anh ta rồi.
Anh ta thực sự muốn cưới Sỏa Ni ngốc, bảo vệ cô, bù đắp cho cô và đối xử với cô thật tốt.
Anh ta đã tự mình làm cảm động vô số lần rồi, đáng tiếc số phận không cho anh ta cơ hội.
“Cút.” Mạc Ưng Đường không muốn nói thêm một câu nào với anh ta.
Hiện tại cậu ta không sợ anh ta nữa, cho dù Thôi Công Bình lớn hơn cậu ta đến mấy tuổi, cao to cường tráng hơn cậu ta, nhưng có đánh nhau cậu ta cũng không sợ.
Hiện tại cậu ta không sợ ai, đánh nhau thì liều mạng, chỉ có bọn họ sợ cậu ta thôi.
Thôi Công Bình thấy cậu ta không khách sáo như thế, tỏ vẻ không vui: “Em làm như thế người khác sẽ không thích đâu.”