Chương 705: Cao ngạo (4)
Làm sao để có thể đảm bảo mấy người Thôi Tông Đức, không kiếm chuyện cố tình trừ điểm công tác của bọn họ.
Trong thôn không có sự tồn tại của người có thể chống đối với Thôi Phát Trung, thì đó là không giải quyết tận gốc vấn đề, trừ khi có một nguồn sức mạnh khác, có thể chống đối với thơ phát chung thì mới có khả năng.
Người có thể chống đối với nhà họ Thôi, thì cũng chỉ có nhà họ Mạc.
Nhà họ Mạc có người có thể đứng lên hay không?
Bọn họ cũng rất mong chờ.
Một cuộc họp đội sản xuất, đánh giá lại điểm công tác của cả nhà Mạc Thụ Kiệt, lại tính lại hết những phiếu vải, phiếu bông gòn, dầu những năm nay cho bọn họ, những cái đã cho thì trừ ở trong đó.
Kế toán lạch bạch đánh bàn tính một lượt, cũng không tính ra được, không phải nói số sổ sách không đúng, thì là trước đó có từng phát đồ rồi v.v…
Cuối cùng Mạc Như lấy sổ sách qua kêu Mạc Ứng Đường đọc cho cô, cô dùng bút tính, không cần chốc lát đã tính ra được vài con số.
“Kế toán Thôi à, những số liệu mơ hồ thì chúng ta cũng không tính toán làm gì, nhưng mà có nhiều sổ sách có rõ ràng thì vẫn phải tính rõ.” Cô nói xong đặt sổ và trên bàn một cái, cười cười.
Bọn họ cũng không yêu cầu trợ cấp thêm, chỉ là muốn lấy lại những gì mà nhà nên có mà thôi.
Nét mặt của Thôi Tông Đức tuy rằng rất khó coi, nhưng mà Thôi Phát Trung có lời trước, ông ta không thể nào phản đối.
Cuối cùng chỉ đành như vậy.
Ông ta mặt hầm hầm, giận dữ nói: “Giải tán!”
Ông ta cũng phải đi báo cáo cho bí thư và đại đội trưởng nữa.
Họp xong, Mạc Như và Chu Minh Dũ cũng đưa các em trai về nhà, ở cửa là nhìn thấy Thôi Công Bình muốn nói rồi lại thôi.
Chu Minh Dũ nắm thẳng tay Mạc Như, mấy người xem như không thấy bước thẳng qua.
Lúc này đã là trăng thanh gió mát, sao sáng đầy trời, không khí mát lạnh khiến người ta cực kỳ thoải mái, dường như có thể xả hết những cái sự uất ức trong cơ thể ra.
Mạc Ứng Tập cười hề hề: “Chị, anh rể, đột nhiên em cảm thấy cuộc sống thật là nhiều hy vọng.”
Nghe anh ta nói chuyện già dặn như vậy, mấy người đều cười phá lên.
Về đến nhà, áo bông của Thẩm Thục Quân đã may gần xong, thấy bọn họ về vội mang lên phảng đắp chăn cho ấm.
Mạc Như nói tình hình với ba mẹ một chút.
Mạc Thụ Kiệt kích động đến vội gật đầu, “Được, con gái ngoan, có dụng hơn ba rồi.” sau đó vội lau nhẹ đôi mắt đang rưng rưng, tránh chảy nước mắt mất mặt.
Thẩm Thục Quân nói: “Mau sửa soạn một chút rồi đi ngủ đi, mai còn phải đi làm.”
Mạc Thụ Kiệt cũng nói vâng, lấy hai tấm chân mới cho con gái và con rể đắp.
Nhưng mà nhà chỉ có một cái phảng hoàn chỉnh, hoàn toàn không ngủ được bảy người lớn nhỏ, Mạc Ứng Đường nói: “Thằng hai đi với anh, chị và anh rể ở nhà chịu khó chen chúc một chút.”
Mạc Ứng Phỉ thấy anh hai sắp xếp anh ta, ngay lập tức đứng dậy đi theo anh ta.
Chu Minh Dũ nói: “Ba, mẹ, con phải về một chuyến.”
“Hả” Mạc Thụ Kiệt và Thẩm Thục Quân nôn nóng, “Tối như vậy đừng đi đường đêm.”
Mấy người Mạc Ứng Đường cũng nói: “Anh rể mai mới đi đi.”
Đặc biệt là Mạc Ứng Tập, cho dù mới chỉ chưa được một ngày, dã hơi không nỡ Chu Minh Dũ đi, kéo tay anh ấy, “Anh rể, mai anh mới đi đi.”
Chu Minh Dũ cười nói: “Mai anh lại đến, về nhà ôm con gái đến, để nó và Sỏa Ni ở nhà ngoại chơi mấy ngày.”
Đây là điều mà trước đó anh đã thương lượng với Mạc Như, anh ấy về nhà ôm Chu Thất Thất đến, còn có thể mang thêm ít đồ.
Nghe anh ấy nói ngày mai còn đến, Mạc Thụ Kiệt càng cảm thấy xấu hổ, cảm thấy con rể là vì nghĩ cho ông, ở nhà rách nát không ngủ được, con rể người ta chu đáo rộng lượng, trông chừng cho mặt mũi của ông già vợ này.
Ông ta cũng không nói gì, chỉ gật đầu, muốn xuống phảng tiễn Chu Minh Dũ.
Chu Minh Dũ thấy ông ta rất kích động, vội đỡ ông ta lại, kêu ông ta về trên phảng.
Mạc Thụ Kiệt nắm tay của Chu Minh Dũ, “Con ngoan, con ngoan, ba mẹ đều rất cảm kích con.”
Chu Minh Dũ cười nói: “Bà à, ba nói như vậy thì con ngại đó, được rồi, mọi người khóa cửa vào đi ngủ, mai con đến.”
Mạc Như nói: “Ba à, ba sửa soạn một chút đi, con tiễn anh út năm ra ngoài.”
Cô phải dặn dò trước lời khai, như vậy đến lúc đó cô có thể lấy thêm nhiều đồ từ không gian ra.
Đến cỡ, cô muốn kêu Chu Minh Dũ mặc áo khoác vào.
Chu Minh Dũ lại không chịu, giữ lấy tay cô, “Anh đi đường nóng lắm.”
Nắm lấy tay mềm mại của cô, đưa đến bên môi nhẹ nhàng hôn một cái, lại sờ nhẹ tóc của Mạc Như, “Về đi lạnh lắm đó.”
Mạc Như lại ôm eo anh ấy, áp mặt vào ngực anh ấy, nhõng nhẽo nói: “Anh út năm, em sẽ nhớ anh đó.”
Trời đất mẹ ơi, trong lòng Chu Minh Dũ rung động một cái, giống như được lông vũ quét qua vậy.