Chương 706: Kim đâm
Anh dang tay ôm lấy Mạc Như vào lòng, nhân sự che giấu của mà đêm người khác không nhìn thấy gì, một tay nâng cằm của cô lên, cúi đầu hôn lên.
Thình thịch!
Tim Mạc Như đập dữ dội.
Một lúc sau, Chu Minh Dũ hắng giọng, giọng có chút trầm thấp, cố ra vẻ như không có gì: “Ngày mai phải dọn dẹp giường đất bên gian phía đông một chút, còn phải đặt thêm cái nồi.”
Mạc Như cười khúc khích, gật đầu: “Anh bế con gái sang đây nhé, lúc ở bên thì thấy Phỉền, không nhìn thấy thì lại nhớ.”
Chu Minh Dũ bật cười: “Biết rồi, tối đóng cửa cẩn thận.”
Mạc Như nói nhỏ: “Yên tâm đi, ai dám đến sẽ gặp xui xẻo ngay.”
Cô có rất nhiều vũ khí trong không gian của mình.
Chu Minh Dũ cười cười rồi lại hôn lên trán cô một lần nữa, bịn rịn không nỡ: “Anh đi đây.”
“Đi đường cẩn thận.” Mạc Như buông anh ra.
Sau khi Chu Minh Dũ đi khỏi, Mạc Như về nhà thì gặp em cả và em hai ở cửa.
Mạc Ưng Phỉ: “Chị ơi, chúng em không thấy gì đâu.”
Mạc Ưng Đường nói: “Em đi lấy chăn đệm rồi quay lại.” Anh rể không có ở đây, nhà không có đàn ông là không được, cậu ta phải ở lại bảo kê.
Mạc Như: “...”
Mạc Như bảo bọn họ đi nhanh về nhanh, còn cô đi giúp dọn dẹp nhà cửa.
Thẩm Thục Quân đã trải chăn xong rồi, vốn dĩ trong nhà chỉ có một chiếc chăn rách, không có đệm. Bây giờ Mạc Như sang nhà bí thư lấy về một chiếc chăn lớn và đệm trải cũng đủ dùng rồi.
Mạc Thụ Kiệt đương nhiên muốn con gái đắp chăn mới.
Mạc Như nói: “Mẹ, mẹ lấy chiếc chăn cũ làm đệm, mọi người đắp ba cái chăn mới, con đắp cái nệm kia là được rồi, chân đè lên áo bông, cũng không lạnh lắm đâu.”
Một lúc sau, Mạc Ưng Đường cùng em trai quay lại, thật ra cũng không có chăn đệm gì, chỉ là một đống rơm dày, còn có một cái chăn rách, thậm chí cũng không có đệm.
Bọn họ muốn trải ra đất nằm, nhưng Mạc Như không cho, bảo bọn họ sang gian phía đông, tuy giường đất đã sập một nửa, vẫn còn một nửa cũng có thể dùng tạm, cô đưa chiếc áo khoác quân đội cho họ đắp tránh gió.
May mà lập xuân đã bắt đầu từ năm trước, chung quy là cũng không lạnh như tháng mười hai âm lịch.
Mặc dù ai nấy đều có nhiều chuyện muốn nói, phấn khích đến nỗi không ngủ được, nhưng khi màn đêm buông xuống thì không ai nói chuyện nữa.
Đặc biệt là Mạc Thụ Kiệt, vì buổi chiều đã ngủ một giấc, nên lúc này nằm không dám động đậy, sợ làm Phỉền các con ngủ.
Mạc Ưng Tập mệt cả ngày trời, vừa nằm xuống còn thì thà thì thầm với Mạc Như còn muốn chui qua chỗ Mạc Như ngủ nhưng chưa nói đến câu thứ ba thì đã ngủ thiếp đi. Dù sao cậu bé cũng còn nhỏ, mệt mỏi cả ngày, buổi tối lại ăn no, lúc này chắc buồn ngủ lắm.
Mạc Ưng Tập dù gì cũng là một cậu bé, giấc ngủ không sâu, ngủ không ngon giấc, đắp chăn mới ngủ có vẻ như nóng nực, bắt đầu đạp chân duỗi tay, thậm chí cho chân ra ngoài đè lên chăn.
Sau vài lần vật lộn, cậu bé làm một cây kim từ trong chăn lòi ra ngoài, vừa hay đâm vào cái mông tròn của cậu. Cậu đang mơ gặm chân gà, đánh đám côn đồ nhà họ Thôi, bất ngờ bị đâm, đau đớn kêu lên.
Cậu bé làm cả phòng thức giấc, xôn xao hỏi có chuyện gì xảy ra thế.
Mạc Ưng Tập hét lên: “Có con chuột cắn con.”
Mạc Như vừa nghe thấy thế thì nhanh chóng chạy đến bên bệ cửa sổ mò lấy diêm, quẹt sáng một que, Mạc Thụ Kiệt cũng ngồi dậy thắp sáng đèn dầu.
Mạc Ưng Tập không mặc quần áo, ngay cả quần lót cũng không, trần truồng, chỉ có mông mặc chiếc quần bông.
Lúc đèn sáng lên, cậu chỉ vào mông trần của mình, nghiến răng chịu đựng: “Đau lắm, có phải bị cắn mất một miếng thịt không?”
Thẩm Thục Quân nhìn: “Ái chà, cái gì đâm vào thế này, máu chảy ra rồi.”
Mạc Như vội khoác thêm áo rồi qua xem xem: “Đây là bị kim đâm.” Mặt cô lập tức biến sắc nói: “Chúng ta mau kiểm tra cái chăn này.”
Mọi người cẩn thận mò mẫm chiếc chăn, ngay sau đó, Thẩm Thục Quân sờ thấy một cây kim, tiếp đó đến Mạc Như cũng mò được một cái...
Mạc Như: “…”
Mạc Ưng Tập: “Nhất định là do bà cụ chết tiệc kia giở trò.”
Mạc Ưng Đường và Mạc Ưng Phỉ cũng mặc áo xuống giường đất, qua xem có chuyện gì xảy ra, cả nhà không ngủ, cùng nhau mò kim, sau cùng mò được mười ba cây kim.
Mạc Như sợ hãi một lúc.
Cũng may lúc chiều cha mẹ vì không nỡ đắp chăn mới, chỉ đắp phủ lên cái chăn rách. Sau đó cuộn lại đơn giản nên không bị đâm trúng. Cũng không nỡ nằm đè lên chăn, nếu không thì đã bị đâm lâu rồi.
Mạc Như nhếch mép cười “ Ưng Đường, em chạy ra ngoài gọi người, cứ nói là chị mình chiến sĩ thi đua bị người ta ám hại, bị thương nghiêm trọng, cần được đưa đến viện.”
Mạc Ưng Đường: “Vâng!”
Mạc Ưng Tập cũng nhanh chóng mặc quần áo vào: “Chị, em đi báo tin cho anh rể, bọn họ nhân lúc anh rể không có nhà, muốn hãm hại chị.”