Chương 707: Kim đâm (2)
Mạc Thụ Kiệt nói: “Út Tập, anh rể con sáng sớm ngày mai sẽ qua, hơn nữa con cũng không biết đường đi đến thôn nhà họ Chu, đừng đi nữa.”
Mạc Ưng Tập: Không đi báo tin cho anh rể, làm sao anh ấy biết mà mang người qua hỗ trợ.
“Con đi cùng anh hai.”
Thẩm Thục Quân nói: “Con đừng đi qua đi lại nữa, chị con đang bị thương, cần người chăm sóc.”
Mạc Ưng Tập đi qua gian nhà phía đông, ở trong hốc giường đất lôi ra một con dao mẻ: “Con phải đi báo thù cho chị.”
Bây giờ chị và anh rể là chiến sĩ thi đua, Thôi Phát Trung cũng không dám làm gì bọn họ. Cũng không giống như trước đây, có chuyện cũng chỉ đành nuốt giận, không dám nói ra.
Mạc Ưng Đường dẫn Mạc Ưng Phỉ đi đến đạp cổng khuôn viên nhà đại đội. Mạc Ưng Tập cũng học theo, dùng con dao phay cũ chặt lên vòng gõ cửa sắt, leng keng tóe tia sáng.
Ba anh em la hét om sòm khiến chó sủa vang khắp thôn, già trẻ trai gái đều thức giấc.
Thôi Phát Bình trùm chăn qua đầu: “Mẹ kiếp, không cho người khác yên ổn. Người hiểu chuyện thì biết là chiến sĩ thi đua, người không hiểu lại tưởng Diêm La đến đòi mạng,”
Triệu Huệ Phương nói: “Tôi nghe được hình như là nói chiến sĩ thi đua bị thương rồi? Bị người ta hãm hại ư? Anh nghe đi!”
Hai người không nói chuyện, trong bóng tối quả nhiên nghe thấy giọng nói thiếu niên truyền đến, vội bật ngồi dậy: “Chết tiệt, đây là muốn làm gì? Mẹ kiếp đứa nào đấy, không có mắt hay sao mà đêm hôm còn đi hại chiến sĩ thi đua? Chán sống rồi sao?”
Triệu Huệ Phương đáp: “Có phải... bí thư...”
Thôi Phát Bình lắc đầu: “Không thể nào, nếu ông ta muốn đối phó với chiến sĩ thi đua, chắc chắn sẽ nói với tôi.”
Thôi Phát Trung làm gì cũng đều sẽ nói rõ với bí thư đại đội, từ trước đến này đều không giấu diếm điều gì, bản thân anh ta không trực tiếp làm chuyện xấu.
Vì vậy, anh ta nghĩ rằng có thể là Thôi Công Hội dẫn người đi gây chuyện.
Anh ta vội mặc áo xuống giường đất, nói với Triệu Huệ Phương: “Em là chủ nhiệm hội phụ nữ, nhanh đến đi.”
Nữ chiến sĩ thi đua bị thương thì chủ nhiệm hội phụ nữ phải ra mặt.
Triệu Huệ Phương cùng đi với Thôi Phát Bình, có rất nhiều người đứng trên đường, sôi nổi bàn tán có chuyện gì xảy ra.
Tuy đã hửng sáng nhưng trời vẫn còn rất tối, những kẻ buôn chuyện cũng thắp đèn dầu mang đến rọi sáng một vùng.
Tiết xuân se lạnh, rất nhiều người lạnh đến nỗi run lên.
Những chuyện tố giác kẻ ác kiểu này không đến lượt Mạc Ưng Đường và Mạc Ưng Phỉ, mà là Mạc Ưng Tập lâm trận.
Cậu bé khóc nức nở: “Các ngươi tâm địa xấu xa, muốn hại chết nhà chúng tôi thì thôi đi, ngay cả chiến sĩ thi đua cũng không tha. Chị tôi đã lấy chồng rồi, không còn là người của Mạc Gia Câu nữa. Chị và anh rể tôi là chiến sĩ thi đua của công xã, mà các ngươi cũng dám làm hại.”
Thôi Phát Bình hét lớn: “Cái thằng nhóc thối tha này nói cái gì thế hả, ai hại chiến sĩ thi đua, xảy ra chuyện gì rồi?”
Mạc Ưng Tập gào lên: “Tôi và chị tôi sang nhà các người mượn chăn, sao các người còn giấu mười mấy cây kim vào trong chăn, đâm chị tôi bị thương rồi!”
Nghe vậy, các xã viên bàn tán xôn xao trên đường.
Thôi Phát Bình mặt liền biến sắc, thúc Triệu Huệ Phương đang đứng cạnh bên một cái.
Triệu Huệ Phương kêu oan: “Tôi chỉ đưa bông và vải chứ không đưa chăn.”
Chăn là do Ngô Xuân Hoa, bí thư đại đội đưa cho, thật không thể trông cậy gì bà ta.
Thôi Phát Bình vừa nghe liền bảo Triệu Huệ Phương đi xem xét trước, còn mình thì đi tìm Thôi Phát Trung bàn bạc.
Triệu Huệ Phương nói với ba anh em Mạc Ưng Đường: “Đi, chúng ta đi xem chị của cậu bị thương ra sao?”
Mạc Ưng Tập khóc, đáp: “Các ngươi còn xem cái gì, chuyện tốt các ngươi tự mình làm còn không biết hay sao? Chúng tôi muốn lên xã.”
Triệu Huệ Phương vội nói: “Đừng, xem tình hình thế nào đã.”
Cô ta nói xong rồi dẫn người đi.
Khi bọn họ đến cửa, Mạc Ưng Đường đứng chắn lại như thần giữ cửa, chỉ cho mỗi nữ chủ nhiệm đi vào, người khác thì phải đứng ngoài.
Mạc Ưng Tập khua cái dao phay kia: “Đứng lại!”
Một thanh niên mặt mày hung dữ cười nói: “Tôi bảo này phần tử xấu đây là tiểu nhân đắc chí à, một thằng nhãi ranh cũng dám như thế kia?”
Mạc Ưng Tập nhìn thấy Thôi Công Triệu, chính là tên khốn suốt ngày đứng chốt ở cổng thôn mà kiểm tra các cô gái mới lớn hoặc những phụ nữ. Sau đó lại khoe khoang, bình phẩm, thảo luận về họ, thật khiến người khác ghê tởm.
Cậu bé đột nhiên khóc to lên: “Lúc tối ông lén la lén lút, có phải do ông làm không.”
Thôi Công Triệu sững người một lúc. Mẹ kiếp, đêm hôm nghe thấy cậu bé khóc như khóc tang, làm ông ta tỉnh dậy chạy qua xem náo nhiệt, chứ có liên quan gì đến ông ta chứ?
Ông ta quát: “Cái thằng nhóc này, mày muốn chết hả?”
Mạc Ưng Tập lúc này không sợ ông ta nữa: “Ông đụng vào ngón tay tôi thử, xem anh rể tôi có lấy mạng chó nhà ông không!”